Giang Vũ rửa mặt cho tỉnh táo rồi xuống dưới nhà. Thành Quân vẫn như tối hôm qua, nằm trên sô pha và bật tivi, chuyển kênh liên tục. Hắn vừa quyết tâm khiến anh nhìn mình bằng con mắt khác, cho nên thấy tin nhắn rủ rê đi chơi hoặc đánh nhau là phiền. Không thể không thừa nhận, hắn muốn tìm lại cảm giác yên bình tối qua.
"Em cứ như vậy điều khiển nhà tôi sẽ bị liệt mất."
Giọng nói của Giang Vũ thình lình vang lên từ phía sau khiến hắn giật mình. Hắn ngửa đầu nhìn anh, cười nói:
"Liệt thì tôi đền. Đền điều khiển tặng kèm tivi luôn, đảm bảo to gấp đôi cái cũ, thầy thấy có được không?"
Thành Quân ung dung mà nói, bộ dáng của kẻ thừa tiền làm anh cam nguyện chịu thua. Anh liếc nhìn con lười trên ghế sô pha, nhướng mày cười nói:
"Tối nay tôi định nấu thêm gà om Hàn Quốc, canh bí đỏ. Em có ý kiến gì không?"
"Thầy thích nấu gì thì nấu đi. Ngon là được. Tôi dễ nuôi lắm."
Giang Vũ cười ha hả, không tỏ ý kiến mà quay về phòng bếp nấu nướng. Thành Quân tuy mắt nhìn tivi nhưng tai lại dỏng lên nghe động tĩnh trong bếp. Thật ra trong lòng hắn vẫn còn sự hờn dỗi không nhẹ, lại nghĩ bản thân chỉ nằm đây chờ ăn, có khi đối phương càng xem thường mình. Nghĩ thế, Thành Quân đứng dậy đi vào bếp nói:
"Thầy cần tôi giúp gì không?"
Giang Vũ kinh ngạc, không nghĩ tới đại thiếu gia này sẽ chủ động ngỏ ý giúp đỡ. Anh cười nói:
"Cảm ơn nhưng không cần đâu. Em ra ngoài kia đợi cơm là được."
"Tôi muốn giúp thì cứ sai đi! Sợ tôi không làm được hay gì?"
Thành Quân bực mình nói, giống như một đứa trẻ cọc cằn gây chuyện. Giang Vũ bất đắc dĩ, chỉ vào quả bí nói:
"Vậy gọt cho tôi quả bí đỏ nhé. Cầm cái nạo vỏ kia kìa, cẩn thận đứt tay."
Hắn cầm quả bí trong tay, vênh mặt nói:
"Thầy không phải dặn nhiều. Tôi gọt cho thầy xem!"
Giang Vũ nhìn đối phương ôm quả bí, cầm cái nạo một cách lóng ngóng, thầm nghĩ xem trong nhà còn băng cá nhân không. Anh cầm dao chặt gà, từng nhát dứt khoát hạ xuống. Đột nhiên phía sau anh vang lên tiếng hít hà, quay đầu lại không ngoài dự đoán khi thấy Thành Quân với ngón tay đang chảy máu. Anh nhíu mày, vội vàng tìm hộp thuốc, dán băng dán cầm máu. Động tác lưu loát liền mạch, giống như đã dự liệu trước.
Thành Quân nhìn quả bí còn chưa gọt được bao nhiêu, bĩu môi nói:
"Không... Không phải tôi không biết gọt đâu nhé. Là vừa rồi thầy chặt gà đột ngột quá, tôi bị giật mình mới sượt tay."
Giang Vũ nhìn hắn một cách hài hước:
"Tính ra tôi chưa nói gì luôn đấy. Cậu giải thích làm gì?"
Nói xong, anh đẩy hắn ra khỏi phòng bếp, phòng hắn xù lông lại la hét ầm ĩ. Như vậy bữa tối sẽ thành bữa khuya mất.
Thành Quân ngửi mùi thơm từ trong bếp bay ra, lại liếc nhìn ngón tay bị thương của mình, âm thầm ảo não. Chậc, về nhà phải tóm mấy ông đầu bếp học tập mới được. Sau đó hắn phải làm cho Giang Vũ 7749 món, để xem anh ta có lác mắt không!
Giang Vũ không hề biết mục tiêu lớn lao mà Thành Quân mới đặt ra. Anh gọi hắn vào ăn cơm. Nhìn đối phương chậm rì rì bước vào, anh cười nói:
"Có chuyện gì vậy? Tôi nhớ mình đâu bắt nạt cậu nhỉ?"
Hắn ngồi xuống ghế, bực bội nói:
"Này, có phải trong lòng thầy tôi là đứa rất vô dụng không? Việc nhỏ xíu còn không làm được."
Giang Vũ bới cho hắn một bát cơm, chân thành nói:
"Không hề, sao lại nghĩ như thế?"
Thành Quân quay mặt đi không nói. Anh nhướng mày, khuynh người ra phía trước, tiện tay xoa đầu cậu. Anh cười nói:
"Chúng ta sinh ra không phải đã biết tất cả mọi thứ. Dù việc nhỏ thì cũng phải học, lần đầu mà làm không tốt là chuyện đương nhiên. Tôi còn đang vui vì em chủ động chia sẻ công việc với tôi đây này."
"Nè nè! Nói thì nói, đừng có xoa đầu tôi!"
Thành Quân nhíu mày tránh né, tuy thái độ không thân thiện là mấy nhưng sắc mặt ít nhất cũng đã dịu lại. Hắn âm thầm quan sát Giang Vũ, cảm thấy người này không đến nỗi quá đáng ghét.
Giang Vũ biết không thể đùa dai bèn buông tay, tha cho mái tóc đã xù thành tổ quạ của hắn. Anh gõ tay xuống mặt bàn, nhắc nhở:
"Nào, tập trung ăn cơm đi."
Thành Quân khẽ ừ một tiếng, sau đó ánh mắt ngóng trông nhìn anh. Hắn rất muốn hỏi liệu hôm nay có thể cùng nhau xem phim không nhưng sực nhớ ra bản thân phải chăm chỉ học từ bây giờ, tâm tình ngay lập tức hạ xuống.
Giang Vũ đương nhiên nhận ra tâm trạng của đối phương không được tốt. Nhìn hắn rầu rĩ không vui, anh chủ động gắp cho hắn một cái đùi gà. Thấy đối phương kinh ngạc nhìn mình, anh nhướng mày nói:
"Em còn đang lớn, ăn nhiều chút. Tôi không biết trước kia em như thế nào, nhưng đã sống với tôi thì phải ăn uống lành mạnh. Yêu thương bản thân một chút, nay sống phóng túng sau thì tha hồ mà hối hận đấy."
Không hiểu sao Thành Quân đột nhiên cảm thấy mặt giống như nóng lên, gần như vùi đầu vào bát cơm. Phải nói rằng bố mẹ hắn rất bận rộn, trừ ngày lễ tết thì gần như ngày nào hắn cũng sẽ ăn cơm một mình. Không biết từ bao giờ, hai người cũng không gắp thức ăn cho con trai mình, dặn dò hắn ăn nhiều một chút.
Lớn hơn chút nữa, hắn cùng đám bạn ăn chơi nhảy múa, càng không có chuyện ai gắp cho ai. Rót bia rượu cho nhau thì lại vô cùng thuận tay. Thành ra, Giang Vũ là người đầu tiên mang lại cho hắn cảm giác được quan tâm trên bàn cơm. Lần đầu hắn không phản bác lời răn dạy của anh, nhỏ giọng nói:
"Biết rồi."
Giang Vũ không biết tại sao hắn lại có thái độ tốt như vậy. Thấy đứa trẻ bướng bỉnh dần có xu thế thay đổi đốt hơn, anh thầm gật đầu tấm tắc bảo lạ, trong lòng cũng khó tránh được vui mừng một phen. Dù sao Thành Quân cũng là học sinh lớp anh, hắn đỡ quậy anh càng nhàn.
Giang Vũ vốn định lại tìm một bộ phim nào đó để xem hoặc bật một bản nhạc nào đó để thư giãn. Tuy nhiên dự định đó đều tan biến khi thấy Thành Quân ôm sách vở đứng trước mặt anh.
"Em nói muốn tôi dạy thêm cho em?"
Giang Vũ nhìn hắn giống như nhìn thấy người ngoài hành tinh. Khi anh tưởng có thể bản thân nghe nhầm rồi, lại thấy Thành Quân gật đầu một cách chắc nịch.
Hết chương 6