Sau tiết học, quả nhiên Lam Vỹ tìm đến phòng giáo viên. Cậu ôm lấy vở, nhút nhát khi thấy phòng có rất nhiều giáo viên khác. Giang Vũ thấy vậy liền đứng lên, cầm lấy cặp sách rồi đi về phía cửa. Anh nói:
"Chúng ta đi ăn cơm trước, sau đó thầy giảng lại cho em."
Cậu khẽ đáp vâng, len lén liếc nhìn thầy giáo. Với chiều cao mét bảy tròn, việc đi cùng người đàn ông cao hơn mét tám khiến cậu trông như một đứa trẻ. Sau khi suy nghĩ, cuối cùng Lam Vỹ cũng biết được thầy giáo lạ chỗ nào. Trước kia thầy sẽ chủ động quan tâm, hỏi han, thậm chí là đưa đón cậu về nhà. Trong ngôi trường dành cho con nhà giàu này, ai cũng kiêu ngạo mắt cao hơn đầu, thầy Vũ mang lại cho cậu cảm giác ấm áp gần gũi hơn bất kì ai.
"Thầy ơi, có phải em làm gì sai không ạ?" Lam Vỹ cắn môi, cuối cùng cũng quyết định hỏi ra.
"Hử, có chuyện gì vậy?" Đột nhiên hỏi một câu khiến anh chẳng hiểu ra sao.
"Tại... Em cảm thấy thầy đột nhiên... Xa cách em." Cậu cắn môi nói.
Mày Giang Vũ khẽ nhíu, rất khẽ. Anh đương nhiên sẽ không tò tò đi theo làm bảo mẫu cho người khác, nhất là người khiến anh hẹo trong nguyên tác. Muốn tránh xa còn không kịp nữa là! Nhưng mà đương nhiên không thể nói thẳng nói thật ra như vậy.
"Đó là thầy sợ em mới chuyển tới đây, còn chưa quen môi trường mới. Nhưng đến giờ cũng được một khoảng thời gian rồi, chắc em cũng có nhiều bạn mới rồi đúng không? Thầy góp mặt vào thì học sinh các em lại không được tự nhiên." Giang Vũ cười xòa. "Dĩ nhiên thầy vẫn quan tâm đến em rồi. Giáo viên phải có trách nhiệm quan tâm và lo cho tất cả học sinh của mình."
Lam Vỹ nghe vậy cũng không nói gì. Lời giải thích của Giang Vũ rất hợp lý, cậu cũng không thể nói em vẫn chưa có bạn được. Thật ra không phải ai cũng kiêu ngạo khó gần, nhưng tầng lớp khác nhau khiến chủ đề nói chuyện cũng khác nhau. Có những chủ đề cậu không biết gì để nói, dần dần mang lại cảm giác bị tách biệt. Anh nhìn người đi bên cạnh mình, cúi đầu xuống. Ánh mắt khó tránh khỏi mất mát, Giang Vũ nhướng mày, vẫn là không đành lòng mặc kệ một đứa nhỏ mà nói:
"Người dành được học bổng để vào trường cũng không phải chỉ mình em. Em có thể tham gia vào nhóm đó để cùng nhau kết bạn và học tập."
"Thật ạ? Em cảm ơn thầy."
Cái này thì Lam Vỹ không biết thật. Tin này khiến cậu vui vẻ ra mặt, tinh thần khơi thông làm năng suất học tập nâng cao rất nhiều. Giang Vũ rất hài lòng với thái độ này, với cương vị của giáo viên, không ai không thích học sinh chăm chỉ cả. Buổi chiều không có tiết dạy, anh có thể về nhà đánh một giấc.
Về nhà thấy cửa không khóa, anh nhướng mày. Trong phòng khách, không ngoài dự đoán khi thấy một tên nhóc giận dỗi ngồi trên ghế sô pha. Giang Vũ đặt cặp sách xuống, thuận miệng hỏi:
"Ăn gì chưa?"
"Không cần thầy quan tâm!" Thành Quân trả lời một cách cọc cằn. "Sáng nay thầy cố ý đúng không?"
"Cố ý cái gì?" Giang Vũ nhướng mày hỏi lại.
"Không dưng gọi tôi làm gì?"
"Cả lớp chỉ mình cậu là chưa có điểm. Không gọi cậu thì gọi ai?"
Câu trả lời này làm Thành Quân nghẹn họng. Khuôn mặt tức giận đỏ bừng, thở hổn hển, vô lý chỉ trích:
"Nói chung thầy làm tôi mất mặt, là thầy kiếm chuyện với tôi." Nếu không phải vì đang ở nhờ thì có khi hắn đã xông lên túm cổ áo anh rồi. Dù sao tính cách của hắn chẳng khác nào quả bom cả.
Nam chính công lại lên cơn rồi. Giang Vũ cởi cà vạt, vắt lên thành ghế. Thành Quân được tiểu thuyết miêu tả là tính cách táo bạo, được nuông chiều càng làm cậu ta không sợ trời không sợ đất. Trong mắt người trưởng thành như Giang Vũ, anh chỉ thấy cậu giống như một đứa trẻ chưa lớn. Đáng buồn thay cậu ta còn là một đứa trẻ hư.
"Miệng thì gọi tôi là thầy, thế nhưng có vẻ cậu quên mất thầy giáo thì nên làm gì và có nhiệm vụ như thế nào." Giang Vũ không sợ hãi nhìn thẳng hắn. "Cậu trách một giáo viên vì dám kiểm tra cậu?"
Thành Quân không biết cãi như thế nào, mặt mày đỏ bừng. Không biết vì sao, cậu lại không thể đối mặt với ánh mắt của anh. Anh kiếp trước vốn là doanh nhân trẻ thành công, khí thế dễ dàng chèn ép một thanh niên chưa trải sự đời.
Giang Vũ thở dài, chuyển sang thái độ mềm mỏng nói:
"Thành Quân, đến bao giờ em mới lớn được đây?"
"Thầy nói ai chưa lớn? Tôi sắp 18 rồi!" Thành Quân không phục phản bác.
"Ừ, vậy em nói cho tôi nghe em đã làm được việc trưởng thành, nghiêm túc nào rồi? Thế giới của người lớn không phải chỉ có chơi, thế giới của người đáng nể không phải chỉ có đánh nhau và gây sự." Giang Vũ tỏ vẻ rất vui lòng lắng nghe Thành Quân chứng minh bản thân.
Thành Quân đúng là không nói được gì. Trước kia hắn cũng từng là con nhà người ta nhưng khi bước vào tuổi dậy thì, điều đó hoàn toàn biến mất. Hắn cũng không mặt dày đến nỗi kể những thành tích từ hồi cấp 1.
"Thầy không phải dạy đời tôi!"
Hắn che giấu sự xấu hổ của mình bằng cách lớn tiếng quát. Đối phương không hề sợ hắn, ngược lại còn cười một tiếng. Âm thanh rơi vào tai hắn chẳng khác nào chế giễu. Thành Quân bước nhanh lên tầng, về phòng đóng sập cửa. Hắn nằm lăn trên giường, càng nghĩ càng không cam lòng. Không thể để tên thầy giáo kia coi thường mình được! Thành Quân cảm thấy bản thân phải khiến Giang Vũ chịu phục mình mới được!
Trái ngược với sự rối rắm của Thành Quân, Giang Vũ vô cùng thoải mái. Anh thay một bộ quần áo ở nhà, nhàn nhã về phòng đánh một giấc đến tận tối.
"Rầm! Rầm! Rầm!"
Tiếng đập cửa giống như đòi mạng làm anh giật mình tỉnh dậy. Còn ai ngoài cậu học trò "đáng yêu" nào đó đây?
Thành Quân thấy cửa cuối cùng cũng mở, không nhịn được mà nói:
"Làm gì mà lâu thế? Đây, của thầy!"
Tay bị nhét thứ gì đó, Giang Vũ nhìn trong tay tờ giấy, hóa ra là bài chép phạt sáng nay. Nói thật, anh có hơi bất ngờ vì không nghĩ hắn sẽ thực hiện nó.
Thành Quân nhìn anh đầu tóc rối bù, đoán ra anh vừa nãy còn đang ngủ. Cuối cùng cũng tìm được điểm để châm chọc, hắn mỉa mai:
"Hừ hừ, giờ này rồi còn ngủ. Ngủ như heo!"
"Hỗn!"
Giang Vũ lườm hắn, tiện tay búng một cái lên trán hắn coi như trừng phạt. Không để Thành Quân gào mồm lên, anh đã nhanh tay đóng cửa lại.
Ngoài cửa, hắn bưng trán hằm hè nhìn cánh cửa đóng chặt. Một hồi lâu không thấy anh ra mở cửa, tức giận bỏ đi, không quên nói lớn:
"Thầy đừng ngủ nữa! Xuống nấu đi !"
Hết chương 5