Nữ Nhân Và Dã Thú

Chương 22

Mễ Lam quay người đi được mấy bước, đột nhiên phát hiện mình bị một lực kéo lại, quay đầu lại thì thấy Ado đã nhảy khỏi ghế từ lúc nào, đang cắn lấy góc váy của cô. Mễ Lam sửng sốt một lúc rồi hỏi: "Em không muốn tôi đến gặp Maxwell tiên sinh sao? Hay em không muốn ra ngoài chơi?" Mễ Lam cố gắng kéo chiếc váy ra khỏi miệng Ado, nhưng thấy anh chàng này cắn khá chặt, cô vội vàng nói: "Ado, buông ra." Ado nơi nào chịu nghe cô nói, hắn vẫn cắn không thả như cũ.

Mễ Lam rất bối rối, Ado trước giờ luôn tỏ ra ngoan ngoãn, bây giờ là xảy ra chuyện gì. Vì vậy, cô và Ado càng dùng sức lôi kéo, trong quá trình kéo, cô nhận thấy trong mắt Ado có một tia phấn khích. Cô chợt nhận ra: Đứa trẻ này ngày thường quá cô độc, ngay cả một món đồ chơi cũng không có. Mễ Lam quyết định đi tìm đồ chơi cho Ado, nhưng cô vẫn phải dành chút thời gian kéo góc váy ra. Cô một bên kéo một bên nói: "Em buông ra trước đi, có được không? Ai nha, em mau buông ra, lỡ rách thì sao? Tôi chỉ có cái váy này, em để tôi mặt dày dạn đến chỗ Daisy xin một cái khác sa? Ado thật không nghe lời, buông ra!" Cuối cùng, Mễ Lam tức giận nói: "Ngươi đồ sắc thú này, sao chỉ làm mấy việc như kéo váy phụ nữ vậy hả, còn không buông ra! "

Mễ Lam không ngờ rằng Ado sẽ buông miệng vào lúc này, trọng tâm không ổn định cô hoa hoa lệ lệ ngã xuống đất. Cũng may dưới đất có trải một tấm thảm dày nên cô không bị ngã quá nặng. Mễ Lam nằm trên mặt đất rêи ɾỉ hồi lâu, trong lòng thầm mắng da^ʍ thú chết tiệt kia. Cô ngã nằm sấp xuống, khi đang xoa cằm, cô đột nhiên cảm thấy chiếc mũi ẩm ướt và lạnh lẽo của Ado đang đánh hơi từ bắp chân cô lên phía trước. Vừa quay đầu lại đã thấy váy của cô phồng lên, cái đầu to của Ado đã chui vào trong, lông xù cọ vào đùi mẫn cảm của Mễ Lam khiến cô chỉ muốn cọ hai chân vào nhau cho đỡ ngứa. Mễ Lam run giọng nói: "Ado, đi ra ngoài, ngoan nghe lời. Chẳng phải vừa rồi..." Giải quyết vấn đề sinh lý xong rồi.

Ado dụi mũi vào qυầи ɭóŧ của Mễ Lam dùng sức ngửi ngửi, Mễ Lam ngay lập tức hiểu hắn đang ngửi cái gì, qυầи ɭóŧ của cô dính đầy chất lỏng lúc trước cô động tình! Lúc này, Mễ Lam quẫn bách đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui vào, tiến lên hai bước muốn đứng dậy lại bị móng vuốt của Ado đè xuống. Ado ngậm lấy qυầи ɭóŧ của Mễ Lam nhẹ nhàng kéo nó xuống, để lộ cặp mông vểnh cùng huyệt nhỏ màu hồng của cô. Lần trước hắn chỉ dùng đuôi sờ soạng, lần này cẩn thận nhìn ngửi, không bỏ sót chỗ nào dưới người cô.

Mũi Ado áp vào cánh hoa của Mễ Lam, một bên gửi một bên mân mê, cánh hoa nhạy cảm không nhịn phun ra mật ngọt, như thể chúng đang chuẩn nghênh đón du͙© vọиɠ của hắn. Nơi này tràn ngập hương vị tìиɧ ɖu͙©, mà nữ nhân này ngoài miệng còn đang kêu không được, Ado bất mãn nheo mắt lại. Hắn vươn cái lưỡi đầy gai ngược của mình, quét qua hai cánh hoa kiều diễm, đem sương đọng trên đó cuốn lấy đưa vào trong miệng.

“A… không, không… ưm…” Mễ Lam hét lên muốn chạy trốn, nhưng thân thể lại giống như một vũng nước suối, run rẩy muốn được vuốt ve nhiều hơn. Mễ Lam không thể nhìn thấy những gì đang diễn ra bên dưới mình, vì vậy cô chỉ có thể tập trung tất cả cảm xúc của mình vào nơi đó, mới có thể có thể đoán được da^ʍ thú đó đang làm gì, điều này khiến cô càng nhạy cảm hơn. Khi đầu lưỡi của Ado lướt nhanh trên hoa hạch và cánh hoa của cô, cơ thể Mễ Lam run lên, ngoại trừ tiếng rêи ɾỉ và chữ "không" ra, cô không thể nói bất kỳ từ nào khác. Hai tay nắm chặt tấm thảm dưới thân, ngẩng đầu rêи ɾỉ: "Ưʍ... a... không..."

Một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠ tuôn ra làm ướt cả váy Mễ Lam. Cảm giác kỳ lạ đó lại ập đến, cảm giác tê tê sung sướиɠ đó dần dần lan từ chỗ Ado đùa bỡn lan tràn đến tứ chi, Mễ Lam cắn môi, cô biết mình phải đi, lúc này, thật ra cô lại có chút mong đợi. Tiểu huyệt dưới thân cũng bắt đầu nhịp nhàng co rút, chỉ chờ đợi khoảnh khắc sáng chói cuối cùng kia. Nhưng vào lúc này, lưỡi của Ado đã rời khỏi cánh hoa của Mễ Lam. Hắn ra khỏi váy Mễ Lam, đi hai bước đến trước mặt Mễ Lam. Trong lúc hắn đi thì Mễ Lam nhìn thấy côn ŧᏂịŧ cương cứng dưới hông của hắn, ngăm đen cùng thô lớn đến đáng sợ. Một thứ đáng sợ như vậy nếu nó đâm vào sẽ chết người a, Mễ Lam nghĩ như vậy, nhưng không thể rời mắt khỏi thứ đó.

Ado đi đến bên cạnh Mễ Lam, nằm xuống, Mễ Lam nhìn Ado với đôi mắt mờ mịt, tìиɧ ɖu͙© trong mắt hắn vẫn chưa biến mất. Nhìn Ado, trong đôi mắt đó ẩn chứa một chút khẩn cầu và mong chờ mà Mễ Lam không biết. Trừ khi cô tự mình lên tiếng, nếu không Ado sẽ không bao giờ để con chuột nhỏ không nói thật lòng này được như y. Hắn dùng mũi ủi trán Mễ Lam, ánh mắt đầy trêu chọc.

Mãi cho đến lúc này, Mễ Lam mới hoàn hồn lại, cô lại bị con thú dâʍ đãиɠ này chơi đùa. Cô sâu kín thở dài, sau đó đứng dậy khỏi mặt đất, dưới cái nhìn của Ado kéo qυầи ɭóŧ của mình lên. Cảm giác nhớp nháp và trơn trượt giữa hai chân khiến Mễ Lam toàn thân khó chịu, trong đầu luôn nhớ về chuyện vừa xảy ra với cô. Cô đến gần phòng tắm, đóng sầm cửa phòng tắm, đi vào phòng tắm để lau sạch. Ở ngoài cửa một nụ cười nhạt hiện trên khóe miệng của Ado, sau đó hắn gối đầu lên hai chân trước, nhàm chán chờ đợi Mễ Lam đi ra.

Lúng túng trong phòng tắm một lúc lâu, Mễ Lam mới lấy lại can đảm bước ra, vừa nhìn thấy đôi mắt đỏ như máu của Ado, dũng khí vừa gây dựng được lập tức tiêu tan. Hai má cô nóng bừng, mất tự nhiên nói: “ Tôi ra ngoài, em ngoan ngoãn ở đây.” Nói xong, Mễ Lam mở cửa đi ra ngoài, cô đóng cửa lại, dựa vào cửa cúi đầu tự hỏi nên đối mặt với Ado, tên sắc thú này như thế nào. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chuyện bị hắn ăn tươi nuốt sống hắn chỉ là vấn đề thời gian..

Maxwell lúc này tình cờ đi ngang qua đây, nhìn thấy Mễ Lam ủ rũ cúi đầu dựa vào cửa, lông mày hơi nhíu lại, liền bước tới hỏi: “Chúc một ngày tốt lành, Mễ Lam tiểu thư, sao trông cô không mấy vui vẻ, hai người cãi nhau à?" Mễ Lam thấy câu hỏi của Maxwell hơi buồn cười, tại sao cô lại cãi nhau với một con thú hoang? Nếu muốn hỏi, đó nên là đánh nhau a, nhưng cô không có khả năng tranh cãi với ông ta. Ngay khi cô mở miệng sửa lại lời nói của Maxwell, chỉ nghe thấy ông lại nói: "Cơm sắp được dọn, cô có muốn uống một tách trà không?"

“Được.” Mễ Lam đáp. Nói xong, cô theo Maxwell ra khỏi lâu đài và đến khu vườn bên ngoài. Ở một góc vườn có giàn dây leo làm bò dọc theo giàn lưới đã được dựng lên để chắn bớt ánh nắng gay gắt. Dưới mái hiên có một chiếc bàn tròn và vài chiếc ghế, Maxwell chỉ vào những chiếc ghế, ra hiệu cho Mễ Lam ngồi xuống đợi một lúc rồi quay người bưng trà lên.