Nữ Nhân Và Dã Thú

Chương 21

Khi côn ŧᏂịŧ dưới thân Ado vào càng sâu, người phụ nữ trên giường rêи ɾỉ ngày càng nhiều và không thể kiểm soát. Cô ta dường như không bận tâm đến việc bây giờ nằm trên lưng mình là một dã thú, cô ta phóng đãng đung đưa hông đón nhận va chạm của hắn, cũng không để ý bây giờ còn có một người sống to lớn như Mễ Lam lúc này đang đứng trong phòng, dâʍ đãиɠ kêu lớn: "A... nhanh lên... thao ta đi! Ngươi quái vật này, côn ŧᏂịŧ này to thật... A thượng đế ... Thoải mái quá... Thao ta, thao mạnh lên... ah..." Trước đây Mễ Lam đã từng chứng kiến người phụ nữ kêu dâʍ đãиɠ một lần, sức mạnh xuyên thấu được thể hiện rõ ràng.

Mễ Lam đỏ mặt nhìn nữ nhân trên giường cùng Ado, chỉ thấy nữ nhân trên giường hai gò má ửng hồng, một đôi mắt màu lam băng mang theo một tia hơi nước, nhìn qua rất say mê. Đang nằm trên người cô ấy, Ado đang nhìn chằm chằm vào cô, đồng thời, eo hắn đang đung đưa nhanh chóng, loại tốc độ điên cuồng đó hoàn toàn nằm ngoài tầm với của con người.

Mễ Lam không có quan hệ nam nữ trước đây, vì vậy cô nhìn thấy thắt lưng của Ado đong đưa không nhịn được phỏng đoán: Người phụ nữ dưới thân hắn lúc này thoải mái như thế nào? Nghĩ tới đây, hô hấp của cô dần dần trở nên dồn dập, trong lòng nổi lên một tia khát vọng. Mễ Lam có thể cảm giác được qυầи ɭóŧ của mình đã bị mật dịch chảy ra từ hoa huyệt làm ướt đẫm, cô theo bản năng kẹp chặt hai chân, mạnh mẽ kiềm chế du͙© vọиɠ đang trỗi dậy trong lòng.

Ado nheo ánh mắt ranh mãnh, dường như hắn nhìn thấy biến đổi sinh lý của Mễ Lam. Mễ Lam cảm thấy suy nghĩ của mình thật nực cười, động vật làm sao có thể nhìn thấu tâm tư con người? Nhưng ánh mắt của hắn vẫn khiến cô cảm thấy bất an, trong lúc kích động, cô thoáng thấy cửa phòng tắm đóng chặt, bước nhanh tới, mở cửa trốn vào trong phòng tắm. Mễ Lam đóng chặt cửa lại, dựa vào thành cửa trượt xuống đất. Lúc này cô mới thả lỏng người, nếu như đêm qua Ado không trêu chọc mình như vậy thì giờ phút này cô sẽ không khát vọng với chuyện đó như vậy.

Giọng nói của người phụ nữ ngoài phòng tiếp tục truyền vào. Đánh giá sức mạnh thể chất khác thường của da^ʍ thú đó, cô đoán trong một thời gian ngắn nó sẽ không thể xong việc. Mễ Lam khẽ thở dài, cởi y phục bước vào hồ tắm. Hình dạng của hồ bơi này giống như hồ bơi trong căn phòng cô ở trước đây, nhưng cái này lớn hơn cái đó. Dòng nước nóng phun ra từ miệng con vật có nhiệt độ vừa phải, Mễ Lam thở ra một hơi dài. Ngâm mình một hồi, cô mới nhớ tới hồ nước này hình như là hồ dã thú kia tắm, nghĩ tới đây, cô không khỏi có chút phiền muộn.

Tay Mễ Lam lướt qua làn da mịn màng của cô, rồi từ từ di chuyển xuống u cốc dưới thân cô. Đêm qua, cái đuôi của hắn cọ vào nơi đây, cảm giác chua chua lại lại xong lên đầu một lần nữa. Ngón tay không tự chủ chạm vào hai cánh hoa mỏng manh của cô, ở phía trên xoa nhẹ nhàng. Cảm giác thoải mái lan tỏa từ dưới thân đến mọi nơi trên cơ thể, môi Mễ Lam khẽ hé mở, phát ra tiếng rêи ɾỉ mơ hồ: “Ưm…. Ư…”

Những ngón tay của Mễ Lam chuyển động càng lúc càng nhanh, tiếng rêи ɾỉ cũng dần trở nên rõ ràng hơn. Lúc này đầu óc cô trống rỗng, toàn bộ khí lực dường như đều tập trung vào nơi dưới thân. Chẳng tốn bao nhiêu công sức, Mễ Lam cảm thấy trước mắt như bom nổ tung sinh ra trống rỗng, cảm giác thoải mái thư thái trong nháy mắt tràn ra khắp người. Cảm giác đó khiến cô muốn hét lên, cô phải cắn chặt môi dưới để kìm nén tiếng hét trong miệng bật ra. Tiểu huyệt dưới thân Mễ Lam đồng thời co rút thật chặt, phun ra một lượng lớn dịch âm. Thì ra đây chính là cảm giác cực khoái, nhưng đáng buồn là lần cực khoái đầu tiên trong đời lại do chính tay mình mang đến, nghĩ đến đây Mễ Lam thực sự muốn khóc. Đó là một cảm giác tội lỗi và áy náy sau khi làm nó.

Sau cơn cực khoái, đầu óc Mễ Lam dần thanh tỉnh, cô nhanh chóng dùng nước rửa sạch chất lỏng sền sệt chảy ra từ hạ bộ, sau khi ra khỏi nước, cô lau vội vàng lau người rồi mặc quần áo vào. Cô co ro trong góc nhà tắm, ăn năn về việc mình vừa làm, sao có thể dâʍ đãиɠ như vậy? Chuyện gì đã xảy ra với mình. Mễ Lam hai tay ôm gối, gối đầu lên đó. Đầu tiên cô tự trách mình một lúc, sau đó than thở rất lâu cho số phận bất hạnh của mình, rồi nghĩ đến những người thân và bạn bè của mình ở một thế giới khác , buồn bã một lúc lâu, rồi mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi.

Bởi vì tư thế, lần này Mễ Lam ngủ rất không thoải mái, mơ thấy nhiều thứ hỗn độn, tất cả đều chứa đầy bi thương và tuyệt vọng. Trong làn sương mù, Mễ Lam chỉ cảm thấy có thứ gì đó vừa lạnh vừa ướt đang ủi ủi lấy cánh tay mình, cô còn buồn ngủ ngẩng đầu lên thì thấy Ado không biết đã đi vào từ lúc nào, đang dụi mũi vào tay cô. Thấy cô ngẩng đầu, Ado hơi sửng sốt, sau đó cúi người vươn cái lưỡi gai liếʍ liếʍ khô cạn nước mắt trên mặt Mễ Lam. “Em vào lúc nào vậy?” Mễ Lam xoa xoa đầu hắn, lại gãi gãi cằm hắn. Ado thoải mái híp mắt, tận hưởng sự phục vụ của Mễ Lam.

Mễ Lam đứng dậy muốn đi ra ngoài, nhưng vì co ro quá lâu, khi vừa đứng dậy đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm rồi ngã xuống. Ado nhanh chóng đi vài bước dùng lưng đỡ Mễ Lam, cô ngã vào lưng Ado, không hề đau. Cảm giác choáng váng chỉ kéo dài vài giây rồi biến mất, Mễ Lam xấu hổ đứng thẳng dậy, xoa đầu Ado và nói: "Ado thật là một chàng trai tốt, bạn gái của anh đã đi rồi sao? Bây giờ là mấy giờ? Ado kết thúc sớm như vậy sao ?" Lúc này Mễ Lam đột nhiên cảm thấy một loại khí gọi là sát khí trong truyền thuyết phát ra từ cơ thể Ado, vì vậy cô khôn ngoan ngậm miệng lại.

Trở lại phòng ngủ, quả nhiên người phụ nữ kia đã rời đi, trong phòng vẫn còn mùi tìиɧ ɖu͙© khiến Mễ Lam có chút khó chịu. Nhìn thấy ga trải giường trên chiếc giường lớn đã bị vấy bẩn, Mễ Lam cau mày lấy từ trong ngăn tủ ra ga trải giường mới đổi vào. Ngoài cửa sổ ánh nắng chiếu rọi, có thể thấy thời gian trôi qua cũng không lâu lắm. Cô do dự có nên đến gặp Maxwell hỏi tung tích của người phụ nữ đó hay không, nếu cô thực sự sống trong lâu đài, cô có thể tự mình đến thăm cô ấy. Thành thật mà nói, cô rất tò mò về người phụ nữ đó, muốn hỏi cô ấy một số câu hỏi. Nhưng nghĩ đến thái độ không thân thiện của người phụ nữ, cuối cùng cô đành bỏ cuộc.

Ado dùng thân đẩy một chiếc ghế đến bên cửa sổ, sau đó tung người nhảy lên, ngồi xổm trên ghế nhìn ra ngoài cửa sổ. Tư thế ngồi của hắn rất chuẩn mực, lưng hơi cong hình vòng cung rất đẹp, hai chân trước đặt cạnh nhau, đầu hơi ngẩng lên, trông cao ngạo mà tao nhã. Cái đuôi dài của hắn tùy ý đập vào thành ghế, chóp đuôi lúc này đang nhàn nhã đung đưa.

Nhìn Ado như vậy, Mễ Lam không khỏi hơi cong khóe miệng, cô đi tới đứng bên cạnh hắn, sờ tai hắn nói: “Ado thật là một cậu bé đẹp trai, ngồi như một quý ông. Ngoài trời ánh nắng thật đẹp, chúng ta ra ngoài chơi đi? Nhìn bãi cỏ xù xì kia, em có muốn lăn lộn vui đùa trên đó không? Chờ tôi nói chuyện với Maxwell tiên sinh một chút, rồi đưa em ra ngoài chơi."