Thập Niên 70 Đi Ngàn Dặm Gả Chồng

Chương 29: Bán cá 2


Điền Mật vẫn luôn cảm thấy mình là người rất kiên cường, ngay cả thời điểm cha mẹ ly hôn khi cô còn học cao trung, hơn nữa hai người đều không cần cô mà chỉ làm bảo mẫu chiếu cố cô. Cô cũng chỉ trộm khóc mấy lần, sau đó lại tiếp tục vui vui vẻ vẻ sinh hoạt.

Nhưng lúc này Điền Mật mới rõ ràng, cô đã từng tự cho là mình kiên cường thì ra cũng chỉ là tiền tài mang đến tự tin.

Vất vả nửa ngày lại bị báo cho một câu không có giá trị, Điền Mật đột nhiên có chút banh không được... Muốn khóc.

Trong số đó, có lẽ còn do điều kiện sinh hoạt quá mức khác biệt sau khi đi vào thế giới này, còn cả tên cặn bã Lưu Hướng Đông kia làm cô phải gấp gáp, dù sao tất cả các loại tư vị tại một khắc này đồng thời ập vào trong lòng khiến cô trực tiếp đỏ hốc mắt.

“... Tôm hùm không ai ăn sao?” Điền Mật trầm mặc một hồi lâu, khó khăn kìm nén ủy khuất cùng nước mắt, vẫn chưa từ bỏ ý định truy vấn.

Vương Lệ tuy rằng rất thương xót cho tiểu cô nương nhưng nàng cũng không phải Bồ Tát, chi phí tổn thất khi làm việc thiện cũng phải biết lượng sức mình.

Ngữ khí nàng thương hại nói: “Thúc cùng thẩm không lừa cô nương, thật sự không có ai ăn thứ giương nanh múa vuốt này. Hơn nữa, tôm này trong biển rất nhiều, thân xác trát người nên cho heo còn ngại phiền toái. Tuy nhiên cô nương nhìn nhu nhu nhược nhược nhưng lại rất lợi hại a, con tôm lớn như vậy mà có thể bắt được...”

Bởi vì đả kích thật sự quá lớn nên những gì thím nói sau đó, Điền Mật đã nghe không vào.

Chính cái gọi là hy vọng càng lớn thì thất vọng lại càng lớn.

Cô vốn đang nghĩ, tôm hùm cẩm tú ở đời sau có thể bán rất nhiều vạn thì ở thời đại này 50 khối vẫn có thể cân nhắc.

Nhưng không nghĩ tới người niên đại này lại không biết nhìn hàng a! Đừng nói đến việc bán lấy tiền, tặng không cũng bị ghét bỏ, ai nói rõ lí lẽ đi?

Nói... Tôm hùm đất rốt cuộc là khi nào mới phổ biến ở trong quốc nội?

Thảo nào, trách không được tôm hùm lớn như vậy lại bị cô bắt được.

Hợp lại không phải vận khí của cô tốt mà do tôm hùm tràn lan ...

Điền Mật bị các loại cảm xúc đánh sâu vào, cô ảo não hôm nay khả năng bị thiệt, công việc bận rộn một hồi cũng vô ích.

Đột nhiên trong tai lại nghe được một âm thanh kinh hỉ: “Nha! Nhiều cá đỏ dạ thế này sao?”

Điền Mật chớp chớp mắt, ngốc ngốc nhìn về phía đại thúc mặt đen.

Chỉ thấy hắn ngồi xổm trên mặt đất, lấy môt bao tải khác đem từng con cá ra.

Thấy thế, Điền Mật cũng ngồi xổm xuống, đáy mắt lại dâng lên chờ đợi: “Hôm nay vận khí tương đối tốt nên gặp được một đàn cá đỏ dạ, đồng chí, xin hỏi cá này có thể bán lấy tiền sao?”

“Kêu đồng chí cái gì? Còn xin hỏi? Quá văn nhã, người trí thức các ngươi thực chọc cười, cô nương kêu ta Lệ thẩm, kêu hắn Tam Căn thúc là được.” Vương Lệ rất thích cười, lúc này bị cách xưng hô của tiểu cô nương làm cho ngã trước ngã sau.

Điền Mật xấu hổ mím môi: “Tam căn thúc, Lệ thẩm, hai người kêu ta Điềm nha đầu là được, trưởng bối trong nhà đều kêu ta như vậy.”

“Ai! Tên này hay, tiểu cô nương nhìn đã khiến nhân tâm mềm mại.” Lời khen của Vương Lệ là thực tình thực lòng, nàng cảm thấy cô nương này ngoại trừ việc hơi gầy một chút và mông không đủ lớn thì khuôn mặt lớn lên thật đẹp, cũng không biết có tìm đối tượng không...

“Cá đỏ dạ tương đối được hoan nghênh, vừa không có gai mà thịt cũng ngon, đại sư phụ tiệm cơm quốc doanh thích nhất cái này, chỉ là bắt không dễ, đã mấy tháng ta không bắt được con cá nào lớn như vậy, vận khí của tiểu cô nương ngươi thật tốt.” Sau khi đem con cá cuối cùng từ túi da rắn ra, Tam Căn thúc mới trả lời vấn đề trước đó của Điền Mật.

Chưa xong, còn lần nữa bổ sung thêm một câu cảm khái: “Tiểu cô nương là người có bản lĩnh.” Nhiều cá đỏ dạ to đẹp như vậy, không phải chỉ nhờ vận khí tốt là có thể bắt được.

Nghe được những lời này, tâm tình Điền Mật rơi đến đáy cốc cuối cùng cũng hòa hoãn một chút, chỉ cần không phải việc vô ích là được.

Cô hiện tại đã không còn ôm tâm thái một đêm phất nhanh phi thực tế, con người quả nhiên vẫn nên một bước kiên định một bước.

Trần Tam Căn không vội vã nói giá, hắn châm một điếu thuốc, hút hai hơi mới hỏi: “Sau này cô nương có đến bắt cá nữa không?”

Điền Mật đương nhiên muốn đến nhưng tới huyện thành còn phải tìm lý do, cô nắm thật chặt chiếc khăn tam giác muốn rơi xuống, chịu đựng cái đầu ngày càng choáng váng của mình, thành thật đáp: “Sẽ quay lại đây nhưng không xác định ngày nào.”

“Ngày nào cũng được, chỉ cần không phải trời mưa gió thì chúng ta đều ở trên thuyền đánh cá, nếu cô nương muốn bán cá thì buổi chiều qua đây còn buổi sáng thuyền đánh cá ra biển vớt cá nên trên bờ không có ai.” Nói tới đây, Trần Tam Căn nhớ tới tiểu cô nương nghĩ tôm là thứ tốt, trong lòng biết nàng đối với đồ biển không hiểu biết nên lại nhiều lời thêm vài câu.

Hắn vươn tay thô ráp chỉ chỉ thuyền đánh cá bên cạnh: “Cô nương đi nhìn xem, nơi này có vài loại cá chúng ta đều thu, nhưng trong số cá này thì cá đỏ dạ giá cả tương đối cao, cá chiên bé chúng ta thu 2 mao tiền một cân, cá hố 1 mao 8 xu... À... Cá đỏ dạ giá cả tốt nhất, 6 mao.”