Thập Niên 70 Đi Ngàn Dặm Gả Chồng

Chương 28: Bán cá 1

=

Có lẽ là đại tôm hùm đã giải khoá vận may của Điền Mật.

Khi trên đường trở về, cô may mắn gặp được một đám cá đỏ dạ.

Có kinh nghiệm thi chạy cùng tôm hùm nên khi bắt cá dễ dàng hơn rất nhiều, cô thậm chí còn có năng lực đi theo phía sau bầy cá nhàn nhã chọn lựa. Sau khi đem tất cả những con cá đỏ dạ lớn nhất vào một cái túi da rắn khác, Điền Mật mới thỏa mãn quyết định lên bờ.

Chờ trở lại vị trí lúc đầu xuống nước, khi ngoi đầu lên, cả người cô choáng váng.

Mặc dù biết thời gian xuống biển đã rất lâu nhưng thế này thì cũng quá lâu đi? Đã hoàng hôn.

Rõ ràng khi tới vẫn còn giữa trưa...

Đột nhiên, nghĩ đến cái gì, Điền Mật quay đầu lại nhìn về phía vị trí thuyền đánh cá.

May mắn! May mắn còn có một con thuyền ở đó.

Cô thở phào nhẹ nhõm, không dám trì hoãn, vội vàng lên bờ.

Vừa rời khỏi nước, nhiệt độ giảm mạnh, dù đã chuẩn bị tốt trong lòng nhưng Điền Mật vẫn run cầm cập vì lạnh.

Tuy nhiên cô cũng không rảnh để lo việc này, cắn răng xách hai túi da rắn lên. Sau đó Điền Mật chạy như bay đến chỗ để áo khoác, ngồi xổm trong hốc đá nhanh chóng thay quần áo sạch sẽ mới lấy ra từ trong bao, lại đem chiếc áo khoác dày mặc lên, làm xong tất cả cô mới cảm thấy mình sống lại.

Kỳ thật vẫn rất lạnh, hơn nữa tóc còn ướt.

Nhưng cô đã không còn thời gian, chỉ nhanh chóng cầm lấy khăn lung tung chà xát tóc, dùng khăn tam giác che lại diện mạo, sau đó lôi hai cái túi da rắn đi đến thuyền đánh cá...

=

“Ba nó! Kia có phải có người lại đây không?” Vương Lệ đang giúp trượng phu thu lưới cá, khi nàng ngẩng đầu đấm eo thì nhìn thấy lờ mờ một bóng người.

Nghe vậy, nam nhân ở một bên cũng ngẩng khuôn mặt đen sạm thành thật lên, theo hướng tức phụ chỉ híp mắt nhìn qua: “Đúng là có người, hẳn là lại đây bán đồ biển.”

Thời kỳ trước nơi này còn có chợ, mua bán cũng tự do nên rất náo nhiệt.

Nhưng mấy năm nay chính sách có biến hóa, dần dần chỉ có ít người lại đây.

Đương nhiên, ít có không có nghĩ là không có, những người có cuộc sống khó khăn vẫn sẽ qua vớt cá ăn.

Nếu vận khí tốt có thể gặp được cá lớn, nhà mình không nỡ ăn đều sẽ bán cho ngư nông bọn họ đổi lấy tiền, bọn họ lại từ tay mình đem bán đi.

Thật ra chính sách không cho phép làm việc này, rốt cuộc kiếm lời chênh lệch giá sẽ tính là đầu cơ trục lợi.

Nhưng những người sống không nổi nữa thì ai họ cũng mặc kệ, dù sao cũng sẽ không có ai rảnh rỗi thường xuyên chạy tới bờ biển bắt người.

Nói thẳng ra, nếu không phải cuộc sống quá khó khăn, không có con thuyền ai lại dám xuống biển vật lộn với tính mạng? Hơn nữa, cũng không phải không có người chết.

Hai vợ chồng bọn họ đánh cá đã vài thập niên, có cái gì chưa thấy qua? Có đôi khi một con sóng cuộn qua, đến cả người cũng không còn.

Chính bởi vì quá rõ ràng những nguy hiểm cùng không dễ dàng nên chỉ cần có người tới bán cá, cộng với chất lượng không có trở ngại thì bọn họ đều sẽ thu, rốt cuộc vừa có thể kiếm tiền vừa tính là làm việc thiện.

“Ai nha, nhìn thân hình này có vẻ là một cô nương, để ta đi giúp đỡ.” Lại một lát sau, Vương Lệ cất lưới cá xong, nàng ngẩng đầu nhìn ở khoảng cách gần hơn mới thấy rõ ràng là một tiểu muội đang cố gắng hết sức để đi đường, liền nhiệt tình đi lên đón.

=

Lúc này Điền Mật quả thật có chút ăn không tiêu, cả cánh tay và lòng bàn tay của cô đều đau nhức.

Tôm hùm còn đỡ nhưng cá đỏ dạ thật sự có chút nặng.

Cũng là cô tham lam nên mới đem bao tải to trang tràn đầy, chỉ riêng cá cũng phải nặng đến ba bốn mươi cân, Điền Mật cố gắng hết sức thất tha thất thểu đi đến thuyền đánh cá.

Hơn nữa, tóc ẩm ướt dính ở trên đầu, cô bắt đầu thấy choáng váng vì lạnh.

Điền Mật rất rõ ràng, nếu không trở về nhà, cô chắc chắn sẽ bị cảm.

Nhưng lúc này không thể rời đi, biển cũng đã xuống, cá tôm cũng đã bắt, chỉ còn chờ bán lấy tiền nên cô tuyệt đối luyến tiếc kiếm củi ba năm thiêu một giờ, chỉ có thể ủy khuất hít hít cái mũi, cắn răng kiên trì.

Hơn nữa, là do cô đã quá đề cao mình.

Xuống biển bắt cá đối với Điền Mật mà nói thì không tính là khó khăn, thậm chí có thể nói là nhẹ nhàng sung sướиɠ, ngay cả lúc bắt đại tôm hùm, cô cũng không bị thương. Nhưng cô không suy xét đến tình huống sau khi lên bờ sẽ không xong như vậy, trước đó không nghĩ tới xách theo mấy chục cân đồ vật đi đường xa như vậy lại mang đến gánh mặng cho cô.

Thời tiết đầu mùa đông, đỉnh đầu ướt dầm dề cũng là một vấn đề nan giải.

Chỉ mong... Chỉ mong hôm nay cá tôm bắt được có thể bán giá tốt, nếu không, thật sự bị cảm thì đến cả tiền mua thuốc cô cũng không có.

Nghĩ đến đây, Điền Mật cả đời không ăn qua đau khổ chua xót muốn khóc...

=

“Ai nha! Đúng là một tiểu cô nương.” Sau khi tới gần Vương Lệ mới thấy rõ ràng người quấn chiếc khăn trùm đầu là một cô nương trẻ tuổi, nhìn so với khuê nữ nhà nàng còn nhỏ hơn một ít.

Chỉ là trông tiểu cô nương lúc này không được tốt, sắc mặt tái nhợt, môi khô ráo, thời tiết lạnh nhưng tóc lại ướt sũng, nhìn bộ dáng này có thể bị gió thổi bay, trong lòng Vương Lệ dâng lên đồng tình, chủ động mở miệng: “Cô nương tới bán cá sao?”

Điền Mật đánh giá nữ nhân, nhìn bộ dáng nàng khoảng bốn năm chục tuổi, có thể là hàng năm đánh cá nên so với nữ nhân bình thường đen hơn một ít, cũng mạnh mẽ hơn một ít, nhưng ánh mắt rất ôn hòa, hẳn là không phải người khó đối phó.

Nhận định điều này khiến Điền Mật khẽ buông lỏng, cô nỗ lực nở một nụ cười: “Đúng vậy, thẩm, trong nhà tình huống không được tốt, ta bắt cá cũng tính là lợi hại nên tới thử thời vận may, nghe nói ngài thu cá phải không?”

Vương Lệ hoàn toàn hiểu lầm ý tứ trong lời nói của Điền Mật, cho rằng trong nhà tiểu cô nương không có gì ăn, nàng cảm khái gật đầu: “Thu! Thu! Chỉ cần cá tốt thì chúng ta đều thu, cô nương trước tiên mở túi ra để ta nhìn xem có cá gì.”

Nói xong lời này, thấy thân hình mảnh khảnh cùng sắc mặt tái nhợt của tiểu cô nương, nàng chủ động nhận lấy cái túi nặng kia, bước chân nhẹ nhàng đi phía trước dẫn đường.

Thấy thế, đáy lòng Điền Mật dâng lên cảm kích, cô thở phào nhẹ nhõm, nhấc chân lên theo đi.

Tới mạn thuyền, rất muốn biết tôm hùm cẩm tú giá trị bao nhiêu tiền nên Điền Mật đã chủ động cởi bỏ túi, ý bảo hai tới người xem hàng.

“Ai nha! Này... sao lại là một con tôm lớn như vậy?” Vương Lệ kinh hô ra tiếng, biểu tình trên mặt rối rắm khôn kể.

Điền Mật thấy không hiểu, cho rằng nàng lớn giọng là bởi vì quá mức kinh hỉ nên cười khiêm tốn nói: “Là ta rất vất vả bắt được, thẩm, không biết tôm hùm này giá trị bao nhiêu tiền?”

Cô đã ước chừng trọng lượng, ít nhất cũng phải năm sáu cân, tôm hùm cẩm tú hoang dã này nếu ở đời sau thì giá trị rất nhiều vạn đi?

Vương Lệ...

Vương Lệ đối diện với ánh mắt chờ mong của tiểu cô nương, nhất thời cũng không biết nên nói thế nào cho tốt, sợ đả kích người.

Nhưng hán tử ở bên cạnh lại không cố kỵ nhiều như vậy, hắn trực tiếp lắc đầu cự tuyệt: “Thứ này không ai ăn, bán không được tiền.”

Sét đánh giữa trời quang!

Ngũ lôi oanh đỉnh!

Vẻ mặt tươi cười chờ mong của Điền Mật dần dần vỡ thành từng mảnh.

Gì...?

Cái quái gì vậy??!