Nếu Ác Ma Có Tình Yêu

Chương 21:

-Em không muốn biết bố em làm sao mà chết à?

Anh lặp lại trước cái nhìn ngờ vực và hoang mang của Vân Ca. Anh biết bản thân Vân Ca hẳn cũng mơ hồ biết được điều gì đó, chỉ là vẫn chưa có ai đem sự thực đến phơi bày trước mắt cho cô ấy mà thôi. Anh muốn nhân cơ hội này, đem một bí mật giấu kín trực tiếp lột trần.

-Tôi không biết anh đang nói gì.

Vân Ca thực chất rất hiểu những gì Liên Quyết nói, cũng đồng thời muốn nghe. Nhưng với những người đà vì cô mà ngã xuống kìa, biết được sự thật liệu có còn quan trọng như vậy nữa không. Cô sợ, sợ ngày mai khi mở mắt dậy, lại thấy một xác chết lạnh lẽo đẫm máu tươi của con người hiền lành này đây.

-Em hãy đối diện sự thật đi Vân Ca! Hắn là kẻ đã gϊếŧ chết bố em, gϊếŧ cả nhà em, truy sát mẹ em. Vân Ca à, em hãy đối diện đi được không?

Nước mắt chực trào nơi khoé mắt, nỗi tủi nhục, uất hận từng phút chiếm lấy Vân Ca.

Cổ họng nghẹn một nỗi chua xót tận cùng. Những lời đó như thấm vào trong xương máu, làm ù tai, đầu óc choáng ngợp với hiện thực quá đỗi tàn khốc.

-Hắn đã lừa lấy lòng tin của bố em, lừa cả gia sản nhà em vào tay mình. Hắn đã tận tay dùng gậy đánh chết từng người trong dòng họ nhà em. Hắn không thương tiếc gϊếŧ chết…

-Anh im đi! -Tiếng nấc nghẹn vang lên cố chống lại những hiện thực bất ngờ.

Vân Ca lắc đầu nguầy nguậy, cắn chặt môi nén xuống cảm xúc chua chát đến nỗi khoé môi bật máu.

Cô không muốn nghe nữa! Làm ơn, đừng nói nữa!

-Hắn đã chặt tứ chi của bố em, sau đó tiêm ma tuý. Em cõ biết điều đó đau khổ như thế nào không? Bố em đã quằn quại trong cơn đau đớn, sự cắn xé đến tê tâm liệt phế của ma tuý đang thấm dần. Hắn không để bố em chết như thế. Hắn đã cầm máu, chữa trị để bố em giữ mạng tiếp tục chịu dày vò. Nhưng bố em ở trong phòng cấp cứu của bệnh viện, đã tự dùng dao phẫu thuật cắt đứt động mạch, giải thoát cho mình. Em có biết…

-Anh im đi!

Vân Ca hét lên, trút hết mọi nỗi đau khổ ra bên ngoài. Cô ngã khuỵ xuống nền đất lạnh lẽo, dùng hai bàn tay gầy gò nhỏ bé che lấy đôi tai.

Cô quá mệt mỏi phải đối diện những sóng gió to lớn này. Cô đã sức cùng lực kiệt khi đi trên sa mạc khô cạn này.

Cô biết, bản thân sớm đã sa vào vũng bùn không thể thoát ra. Cô cũng biết những sự thật được giấu kín kia một khi khai phá, sẽ là nỗi đau khổ lớn nhất trong đời này của mình.

Cô không phải không dám đối diện, mà là sợ. Cô rất sợ phải đối diện những thứ tàn khốc này.

Tại sao vậy? Tại sao bất hạnh cứ phải vây lấy cô, nuốt chửng cô? Tại sao ông trời luôn đặt cô vào một hoàn cảnh trớ trêu như vậy?

Ai đó, làm ơn hãy nói cho cô biết được không?

Rốt cuộc chúng ta làm sao vậy? Tại sao cứ giày vò lẫn nhau?

Bao giờ, đến bao giờ mới chịu buông tha tôi? Thế giới rộng như vậy, tại sao chỉ tôi phải chịu bất hạnh?

Haha! Quá nực cười! Cuộc đời này quá nực cười.

Vân Ca ngửa mặt cười dài trong tiếng khóc than. Thiếu nữ xinh đẹp đã hoàn toàn bị tường vi quấn lấy, giam trong ngục tù vị diện, đã bị gai hoa hồng đâm nát, không chỗ nào lành lặn.

Thượng đế đã hoàn toàn vứt bỏ cô ở nơi tối tăm nhất. Cô đã mãi mãi bị bóng tối địa ngục nuốt chửng.

Thiếu nữ hồn nhiên không thể quay lại được nữa.

Vân Ca cho đến bây giờ cũng đã quên mất bản thân của mười năm về trước là bộ dạng như thế nào. Cô cũng sớm quên mất, nụ cười hạnh phúc đó là cười như thế nào rồi.

Liên Quyết nhìn cô gái nhỏ, anh càng cảm thấy vô cùng đau khổ, vô cùng bất lực. Anh ngồi xuống bên cô, chạm tay bên vai run rẩy:

-Là hắn có lỗi với em. Đi với tôi đi, tôi đưa em rời khỏi đây.

Vân Ca thần trí bây giờ đang rất mông lung. Những lời của Liên Quyết cứ như cơn gió lớn ập đến, thổi tung cát làm mờ mắt cô.

-Đi với tôi được không?

Liên Quyết lần nữa thể hiện thái độ cương quyết, anh nắm lấy tay cô, siết chặt trong tay mình.

-Là tôi đến muộn, em đi với tôi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho em.

Vân Ca nở nụ cười nhàn nhạt, giọt nước mắt mặn đắng vươn trên gò má hồng hào. Với một sức lực vừa đủ, Vân Ca rút tay mình ra khỏi tay Liên Quyết.

-Anh đi đi! Tôi không cần ai thương hại.

Cô sợ, cô đã quá sợ hãi lòng tốt.

Vân Ca là một con rối, một con rối bị điều khiển trên sân khấu. Khán giả dưới đài sẽ chỉ chăm chú nhìn cô mà cười, sẽ không một ai biết con rối đau đớn như thế nào.

Một sợi dây là đủ khiến con rối mất đi tự do, thêm một sợi, tức là thêm một tầng giam cầm.

Vân Ca đã không còn gì để mất nữa,cô không muốn tin thêm vào lời ai nữa.

-Các người đều lừa tôi. Anh đi đi.