Nếu Ác Ma Có Tình Yêu

Chương 20:

Sáng hôm sau, khi thức dậy từ sau một giấc ngủ mệt mỏi, Vân Ca đã không thấy Đặng Trường Không nữa. Hắn đã rồ đi từ rất sớm, người hầu phòng nói rằng hắn rời đi với bộ dạng rất vội vã. Đã xảy ra chuyện gì chăng?

Vân Ca đã cố hỏi thêm nhưng có vẻ người hầu phòng cũng không biết nhiều. Ngày hôm nay Dặng Trường Không có một cái gì đó rất khác thường. Việc gì khiến hắn ra khỏ nhà vào lúc sớm như thế? Lại việc gì khiến hắn vội vã như vậy?

Vân Ca thầm linh cảm được một thứ không may sắp xảy đến.

Sau bữa ăn sáng, cô đi dọc theo hành lang đến căn phòng của Liên Quyết ở đằng sau hoa viên. Đấy là một dãy nhà khá tách biệt với khu nhà chính. Dãy nhà được xây lên vào khoảng thời gian gần đây nên mới hơn so với khu nhà chính. Liên Quyết được bố trí một phòng riêng ở tầng hai dùng làm phòng nghiên cứu thuốc, cũng là phòng chữa trị.

Hôm nay Vân Ca theo định kỳ đến khám sức khoẻ và lấy thuốc. Cô men theo lối đi rợp bóng cây, chậm rãi đi vào khu nhà phụ. Tiếng gõ cửa vang lên và một âm thanh trầm trầm nhẹ nhàng cất lên:

-Mời vào!

Cô đẩy cửa đi vào trong. Đây là lần đầu tiên cô đi đến phòng của Liên Quyết. Căn phòng rộng rãi thoáng đạt, cửa sổ lớn hướng ra vườn hứng gió và nắng. Nội thất trang trí nhã nhặn, căn phòng ngập một mùi hương đặc trưng của thuốc. Chiếc bàn gỗ giữa phòng chất chồng những tài liệu y học. Cô tiến đến và ngồi xuống bộ ghế sô pha, Liên Quyết pha một ấm trà còn nỏng hổi, lịch thiệp rót cho cô một tách.

-Sao em lại đến?

Sở dĩ mọi lần đều là Liên Quyết tự mình đem thuốc và dụng cụ đến tìm cô thăm khám nên sự có mặt hôm nay của cô không khỏi khiến anh ngạc nhiên.

-Tôi muốn đi dạo, tiện đường ghé qua thôi.

Liên Quyết ồ một tiếng rồi bắt đầu tiến hành khám. Anh nhìn qua nét mặt mệt mỏi của cô, với đôi mắt hơi mơ hồ thì liền hỏi:

-Em ngủ không ngon sao?

Vân Ca chỉ cười nhẹ không đáp. Cô không có hứng nói chuyện, cũng chỉ muốn yên tĩnh một lúc. Liên Quyết sau một loạt thăm khám cơ bản thì liền đứng lên cất dụng cụ vào hộp thuốc.

-Cơ thể em khá hơn rất nhiều, không cần uống thuốc để duy trì nữa. Về sau chú ý dinh dưỡng, ăn ngủ đủ giấc là ổn.

Cô hớp một ngụm trà, gật gù nghe anh nói.

-Vậy tôi về trước.

Cô toan đứng lên khỏi ghế thì Liên Quyết đã nhanh nhẹn nắm lấy cổ tay cô kéo lại. Vân Ca với cái nhìn ngạc nhiên, cô hỏi:

-Còn vấn đề gì sao?

Trên vẻ mặt Liên Quyết hiện lên một cảm xúc lo lắng và một chút gì đó có vẻ như thương xót. Anh ngần ngại với lòi mình sắp nói ra, nhưng chỉ một chốc sau đó khuôn mặt đã liền biểu lộ vẻ cương quyết. Anh siết chặt tay cô.

-Em… không muốn rời khỏi hắn sao?

-Sao… sao chứ?

Những lời anh nói quả thật khiến Vân Ca rất khó hiểu.

-Em không muốn rời khỏi Đặng Trường Không sao? Chạy khỏi hắn và đi thật xa.

Chạy sao? Đi thật xa sao?

Vân Ca ha một tiếng thở dài. Cô cũng tự thấy mình rất nực cười. Có một thời gian nào đó mà việc chạy trốn là thứ cô mong muốn nhất. Lẽ nào cô chưa từng nghĩ phải chạy sao? Tất nhiên là rất nhiều lần.

Rất nhiều lần cô ước mình có thể chạy thoát khỏi bàn tay hắn. Nhưng thì sao chứ? Tất cả không phải đều đã đổ vỡ rồi sao? Ngay khi cô vừa có ý định, hắn đã có thể liền ngay tức khắc bóp vụn tất cả lối đi của cô.

Chạy sao? Chạy bằng cách nào? Ai sẽ giúp đỡ cô đây?

Đã từ một lúc nào đó không biết, cô đã quên mất rằng thế giới bên ngoài kia có màu sắc như thế nào. Không biết từ lúc nào, nỗi bất lực đã xâm chiếm, giam cầm lấy cô. Cô đã buông mình đầu hàng rồi. Cô mệt mỏi lắm. Cô không muốn chạy nữa.

Chạy rồi thì sẽ như thế nào? Những người giúp đỡ bị chết thê thảm, bản thân lại bị giam cầm khắc nghiệt hơn.

Một mình cô đã liên luỵ quá nhiều người rồi, cô không muốn liên luỵ ai nữa.

Hắn là ác ma, hắn sẽ đeo bám cô tới tận cùng.

Buông bỏ đi! Cô mệt lắm!

Vân Ca dùng tay còn lại, đẩy tay Liên Quyết ra khỏi tay mình. Cô nhàn nhạt nhìn anh, khuôn mặt biểu lộ một chút kích động nhưng rồi lại điềm tĩnh trở lại:

-Bác sĩ, chuyện anh vừa nói tôi sẽ xem như chưa từng nghe. Anh tuyệt đối đừng để Đặng Trường Không nghe những lời này, hắn sẽ gϊếŧ anh.

Cô quay mình đi về phía cửa. Liên Quyết hoàn toàn sững sờ trước thái độ của cô. Tại sao chứ? Không phải cô như vậy rất khổ sở sao? Tại sao không chạy đi?

Nhìn thấy cô đã vặn tay nắm cửa, anh liền chạy vụt tới, chặn tay lên cánh cửa ngăn cản cô. Sức lực mạnh mẽ khiến Vân Ca không mở được cửa, cô quay người áp lưng vào cửa, ngẩn mặt nhìn Liên Quyết. Đôi mắt anh lộ một vẻ xúc động.

-Vân Ca, hắn là ác ma! Em không thể ở bên hắn. Em phải chạy đi!

Sự kích động dâng trào đỉnh điểm, anh đập mạnh tay còn lại lên cửa, hoàn toàn ép chặt cô vào cửa.

-Bác sĩ Liên, chuyện của tôi không liên quan đến anh. Nếu anh muốn giữ mạng thì đừng nhúng tay vào nữa.

Anh nắm lấy bờ vai nhỏ bé của cô, siết chặt lấy trong bàn tay của mình.

-Tại sao chứ? Tại sao em lại khuất phục hắn?

Tại sao hả? Chính cô cũng muốn biết có cách nào chống lại hắn không. Những dù cô có hỏi, có gào thét thế nào, đáp lại vẫn chỉ là sự tĩnh mịch, im ắng đến vô tận.

-Tôi không muốn liên luỵ anh. Anh rời khỏi đây đi, chỗ này không hợp với anh.

Cô muốn cứu lấy con người này. Dẫu rằng bản thân đã bị khoá chặt trong l*иg, nhưng cô không muốn nhìn thấy một thiên thần khác lần nữa bị ép chết dưới bàn tay hung bạo của hắn. Liên Quyết rất tốt, cô hiểu. Chính vì hiểu mới muốn anh rời đi. Đặng Trường Không quá tàn ác, hắn tuyệt sẽ không buông tha cho một người như Liên Quyết.

Cô cố đẩy Liên Quyết ra, dùng cái sức lực nhỏ bé để đẩy cả một thân người to lớn. Liên Quyết như chạm đến đỉnh điểm không thể kiềm chế, anh hét lên:

-Linh Vân Ca, em có biết bố em chết như thế nào không? Em có biết Đặng Trường Không gϊếŧ bao nhiêu người của gia đình em không?