Ảnh Hậu Tỉ Phú Của Chàng Tổng

Chương7: Phụ Huynh Muốn Gặp Mặt

Hôm sau.

Trường Quay Đế Nguyệt.

" Cắt !" Tiếng hô của đạo diễn vang lên.

“Thu công, biểu hiện của Ngọc Nhi rất tốt.” Đạo diễn cầm kịch bản trong tay đi tới chỗ Đỗ Phong Nam, cười tươi như hoa, nói tiếp, " Đỗ tổng, Ngọc Nhi nhà anh quả là một hạt giống tốt hiếm có."

Đỗ Phong Nam khẽ vuốt cằm cười nhẹ một cái, “nào có, là do đạo diễn dạy tốt thôi, sau này Ngọc Nhi, phiền anh chỉ giáo rồi.”

Bối Ngọc Nhi sau khi quay cận cảnh xong, cô chăm chú ngồi xem kịch bản.

Bên kia, Đỗ Phong Nam khẽ chống cằm, trong lòng cảm thán " chậc, cái cô nhóc này, mặc cổ trang sao mà chất quá thế chứ?"

Ngọc Nhi đang xem kịch bản, cô chợt cảm thấy có đôi mắt đang nhìn cô, đứng bật dậy quay mặt lại phía sau, vừa thấy Đỗ Phong Nam đang nhìn, cô liền khó chịu, hai chân mày khẽ cau lại, " Đỗ Phong Nam đáng chết, vậy mà dám công khai ngấp nghé mình."



Phòng VIP

Ngọc Nhi đang ngồi trên sô pha, thì cánh cửa đẩy vào, người đến là Đỗ Phong Nam

Cô hơi ngạc nhiên, " anh đến đây làm gì?"

Đỗ Phong Nam thản nhiên đứng dựa ở cửa, hai tay đút trong túi quần, " tôi đến xem em làm việc, sao tôi lại không thể quan tâm đến em một chút?"

Ngọc Nhi tức giận, " tôi thấy là anh muốn trêu chọc tôi thì có."

Đoạn cô đứng dậy, toan đi trước. Anh thấy cô muốn đi liền chắn ngay trước mặt, không cho cô đi.

Ngọc Nhi gắt lên, “anh định làm gì?”

Đỗ Phong Nam cười một cái, tiến tới bóp cằm nhỏ của cô, ép cô nhìn anh, " đương nhiên là làm chuyện mà những người yêu nhau nên làm."

Cánh môi của anh vừa đáp xuống môi cô một cái, thì “cạch” một tiếng, cánh cửa mở ra.

Cố Tuệ Minh vừa chui đầu vào liền thấy cái cảnh không nên thấy, cô vội vàng che mắt, “a, ngại quá, tôi xin cáo từ, đã làm phiền.”

Ngọc Nhi xấu hổ, mặt đỏ âu, cô đẩy anh ra, chạy theo Cố Tuệ Minh, nắm tay chị mình lại, “Chị họ, chị đừng có hiểu lầm, em và anh ta, căn bản không có gì cả.”

Cố Tuệ Minh mỉm cười nhìn cô, " đừng có căng thẳng thế, những lời không nên nói, chị đều sẽ không nói."

Ngọc Nhi ấp úng, " chị họ, em…"

Cố Tuệ Minh nhìn cô, " hửm, em muốn nói gì…?"

Ngọc Nhi im lặng một lúc, mới đáp, " à, không có gì?" Trong đầu cô thầm nghĩ, " Chị họ dường như không có để ý cho lắm chuyện này."

Bên này, Đỗ Phong Nam trầm mặc nhìn cả hai chị em, nhưng anh cũng không nói gì, càng không tiện xen vào cuộc đối thoại của họ.

Chợt Cố Tuệ Minh bước tới trước mặt anh,

" Đỗ tổng, Ngọc Nhi là con gái duy nhất của Thầy giáo Bối Ngọc Long của tôi, cũng là cậu ruột của tôi. Phiền anh sau này chăm sóc Ngọc Nhi, đừng phụ con bé."

Đỗ Phong Nam vẻ mặt đầy bất ngờ, " khoan đã, cô vừa nói…Ngọc Nhi là con gái của Bối Ngọc Long?"

Cố Tuệ Minh gật đầu thừa nhận, " ừm."

Đỗ Phong Nam hoàn toàn kinh ngạc, trong đầu liền không ngừng suy nghĩ, " Bối Ngọc Long, nhân vật hàng đầu trong giới điện ảnh và truyền hình. Sau lưng còn có gia tộc Lưu Thị to lớn? Chẳng trách mình tra thế nào cũng không ra thân thế của Bối Ngọc Nhi, thì ra sau lưng cô ấy còn có một ông phật to lớn như thế?"

Thoát khỏi suy nghĩ, anh gật đầu khẳng định với Cố Tuệ Minh, " cô yên tâm, tôi nhất định sẽ đối xử thật tốt với cô ấy."

Cố Tuệ Minh hài lòng, " được vậy thì tốt, tôi yên tâm rồi." Quay sang Ngọc Nhi, Cố Tuệ Minh tiếp lời, " Ngọc Nhi, lát nữa phải quay phim rồi, em chuẩn bị một chút đi."

Ngọc Nhi gật gật đầu, " ừm " một tiếng.

Sau đó, Đỗ Phong Nam trở về công ty giải trí, Bối Ngọc Nhi thì tiếp tục quay phim.

Cả hai trong giờ giải lao, cư nhiên lại nhận được điện thoại từ hai vị trưởng bối.

Nghe xong cuộc gọi, cả hai người đều không khỏi tái mặt, thanh âm " cái gì " vang lên nghe như trời đã sập đến nơi.

Một tiếng sau.

Ngọc Nhi liền có mặt tại văn phòng Ceo của anh.

Cô ngồi đối diện với anh, " Cha tôi muốn gặp anh."

Lời cô vừa dứt, thì bên kia anh cũng lên tiếng, “mẹ tôi cũng muốn gặp em.”

Hai người bất giác ngạc nhiên, thế nào mà hai bên bố mẹ lại muốn gặp mặt bọn họ lúc này.

Đỗ Phong Nam nhấc điện thoại lên gọi lại cho mẹ anh. Đầu dây bên kia, giọng một phụ nữ sang chảnh, vang lên [ Phong Nam, hai con đã công khai trên truyền hình rồi, sao cũng không nói một tiếng, quá đáng ! Tuần này đưa Ngọc Nhi về nhà, ta thương lượng chuyện cha mẹ hai bên gặp một chút.]

Anh do dự, " cái gì, mẹ à, con tạm thời chưa có ý định này."

[ Cái thằng kia, con đừng hòng chơi bời rồi bỏ, sống cho giống người đi, Đỗ Phong Nam.]

Tút, tút…cuộc gọi kết thúc.

Mặt anh cũng đơ theo luôn. Phải làm thế nào bây giờ?

Bên này, Bối Ngọc Nhi cũng không khá hơn bao nhiêu, cha cô cũng muốn cuối tuần này cô dẫn anh về nhà ăn cơm.

Suy nghĩ một lát, cô hỏi anh, " bây giờ phải làm sao đây, trước khi vào làng giải trí, tôi đã hứa với ba, sẽ vứt bỏ mọi dụ hoặc, chuyên tâm làm nghệ thuật.

Đỗ Phong Nam chống cằm nhìn cô, " cho nên?"

Cô đứng lên, kề sát khuôn mặt trắng hồng vào mặt anh nhỏ giọng, " cho nên, anh phải phối hợp với tôi."

Nhìn thẳng vào mắt anh, cô nói tiếp, “chúng ta đâm lao thì phải theo lao trước, đợi một khoảng thời gian nữa, lại lấy lí do không hợp rồi chia tay, thế nào? Có được không?”

Vừa nói, cô vừa suy nghĩ trong đầu, " nếu để cha biết mình có giao dịch không chính đáng gì đó, nhất định sẽ bắt mình rời khỏi làng giải trí."

Đỗ Phong Nam khẽ mỉm cười, anh đột nhiên kéo mạnh cô vào ngực mình, " được, tôi đồng ý với em, miễn em đừng có cảm thấy hối hận."