Đám nhân viên vừa nghe Đỗ Phong Nam tuyên bố, bọn họ liền mắt chữ A, miệng chữ O kinh ngạc, sửng sốt.
{Đỗ tổng, là bắt đầu từ khi nào? Anh không giải thích một chút sao? }
《Đúng vậy, không giải thích sao? Là khi nào? 》
[Bao giờ kết hôn?]
(Yêu tạm thời thôi đúng không? )
Vô số câu hỏi được đặt ra, công việc thì ít, chứ hóng hớt bát quái mới là mục đích chính của đám người kia.
Đỗ Phong Nam đứng dậy, anh cau mày nhìn đám phóng viên. Đám người này quá nhiều chuyện.
" Các vị, tôi chỉ tuyên bố chuyện chính, còn lại, chuyện khác, thứ cho tôi, không ! Thể ! Trả ! Lời !"
Dứt lời, anh rời đi ngay sau đó.
Cả đám lại bát nháo, ồn ào, “úi mẹ ơi, xác thực luôn rồi kìa, là quan hệ người yêu đấy.”
…
Phòng Quan Hệ Công Chúng. Giải Trí Tịnh Thiên.
“Trưởng phòng, dư luận đã được chúng ta khống chế rồi. Sau khi mấy trang giải trí lớn viết vài bài tiếp thị, đã hoàn toàn thay đổi rồi.” Một cô nhân viên đi tới thông báo.
Vị trưởng phòng kia vui mừng " tốt quá rồi. "
Cô nhân viên lại nói thêm, " trưởng phòng à, đúng là mọi thứ tốt rồi, chỉ là…"
“Sao thế ??” Trưởng phòng khó hiểu nhìn cô nhân viên hỏi.
Cô nhân viên kia đưa tay lên che miệng nói nhỏ, “chị biết không, tôi nghe người bên phòng nghệ sĩ nói, Bối Ngọc Nhi vừa nãy khí thế hùng hổ xông thẳng vào phòng của Đỗ tổng rồi.”
Vị trưởng phòng nghe xong, cũng không mấy quan tâm, " cô ấy, làm việc đi, chuyện của sếp, đừng có đem ra bát quái."
Nhân viên kia gật đầu, không dám to nhỏ gì thêm. Chuyện của cấp trên, đến lượt bọn họ nhiều chuyện.
…
Phòng CEO.
Rầm !!
Cánh cửa mở toang, " Đỗ Phong Nam, tên khốn nhà anh, anh bị điên rồi sao?"
Bối Ngọc Nhi giận đến run người đi thẳng vào hét lớn.
Đỗ Phong Nam đang ngồi ở ghế tại bàn làm việc, tay anh đang cầm bút để duyệt vài kịch bản. Bất giác nhìn thấy cô, anh nhíu mày, hơi ngạc nhiên.
Ngọc Nhi ??
“Cô à, không ai nói cho em là vào phòng người khác, phải gõ cửa sao?” Anh bĩnh tĩnh nói.
Bối Ngọc Nhi lao thẳng về phía Đỗ Phong Nam, cô hai tay liền túm cổ áo anh, " đồ khốn này, anh bị thần kinh sao hả?"
Ánh mắt như dao phóng vào mặt Đỗ Phong Nam, Bối Ngọc Nhi nói tiếp, " anh vậy mà lại dám công bố " mối quan hệ" giữa chúng ta? Khốn nạn, ai có quan hệ với anh chứ?"
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc hỏi lại, " Ngọc Nhi, em bảo tôi thần kinh, vậy thì em thế nào, em điên thì có !"
Anh cười nhạt, " Ha, nếu không làm vậy, em còn cách khác sao? Em nói xem?"
Bối Ngọc Nhi cứng họng…" tôi…"
Đoạn cô buông cổ áo anh ra, lui lại hai bước, khuôn mặt đầy mất mát, quả là không còn cách nào khác cả.
Đỗ Phong Nam chỉnh sửa lại cổ áo, anh cười rồi nói “chuyện này, còn không phải do em mà ra, tôi chẳng qua, chỉ tìm một cách giải quyết tốt nhất mà thôi.”
Tiến thêm hai bước về Bối Ngọc Nhi anh đút hai tay vào túi quần, thản nhiên nói, " Ngọc Nhi, tôi làm thế, cũng là tốt cho cả hai, em còn không biết ngại mà tìm tôi gây phiền phức."
Bối Ngọc Nhi bị anh đứng quá gần, cả người liền nóng, khuôn mặt đỏ lên vì xấu hổ, cô quay sang chỗ khác, nói bâng quơ…" Hứ, là cái cớ thôi, theo tôi thấy, anh nhìn trúng tôi rồi thì đúng hơn."
Anh lại áp sát vào cô, " à, chuyện đó hả, em nói như vậy, cũng không phải là không thể."
Bàn tay anh bất giác nắm lấy tay cô, khiến cô giật thót người. " Này, cái tay anh làm gì hả?"
Cô đẩy anh ra, " anh đừng tưởng ngủ với tôi rồi, thì muốn làm gì thì làm nha !"
Anh kéo tay cô, ôm cô vào ngực, " Ngọc Nhi, em thực rất mê người, nhìn em, tôi liền muốn…"
Anh…cô liền tránh mặt khỏi anh, anh cười rồi ghé sát vào tai cô, " Ngọc Nhi, dù sao mọi người đều cho rằng, chúng ta là một đôi rồi, em sẽ không còn cơ hội đến với ai nữa, không bằng ở bên tôi, yên tâm kiếm tiền đi? "
Anh dừng lại một chút, sau đó nói thêm, “Ngọc Nhi, tôi rất thích em, tốt nhất, chúng ta làm! thêm! lần! nữa!”
Cô nghe lời anh nói, máu liền sôi lên, cái tên biếи ŧɦái chết bằm này.
“Đỗ Phong Nam, anh muốn chết ??” Cô hận không thể táng cho anh mấy cái.
Anh cười càng gian hơn, " Cô nhóc, em giận cái gì, được rồi, đừng có giận nữa, không bằng chúng ta chơi trò chơi để vui chút đi."
Dứt lời anh lui khỏi người cô, xoay người, như đang suy tư.
Đỗ Phong Nam, anh là một người có chút nông cạn, cuồng sắc đẹp, trừ tiền ra, cái anh yêu thích chính là sắc đẹp. Nếu không phải chuyện ngoài ý muốn hôm đó, Bối Ngọc Nhi sau này, có thể cũng sẽ là mục tiêu mà anh nhắm đến.
Anh quay lại nhìn cô, " sao nào, em có muốn chơi trò chơi với tôi."
Bối Ngọc Nhi nhìn anh, " anh là cái gì, sao tôi phải nghe anh?"
Anh cười, " Ngọc Nhi, tôi làm đến mức đó rồi, em còn không hiểu, làm người yêu của tôi đi, tất cả đều cho em, kể cả tôi."
Cô tròn mắt nhìn anh, " bao gồm cả anh, anh đùa hay thật."
“Thật, tôi có chút thích em kể từ hôm đó.” Anh nghiêm túc nói.
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của anh, cô bạo gan tiến đến chỗ anh, " được, vậy tôi sẽ thử xem, cũng muốn xem biểu hiện của anh thế nào?"
Anh kéo mạnh cô vào ngực mình, nhấc cằm cô lên, nhanh chóng đặt một nụ hôn lên môi cô, " Ngọc Nhi, tôi sẽ không làm em thất vọng."