Rời khỏi công ty của Mạc Văn Kiên, Bạch Ngôn Hạo không trở lại trụ sở mà trở về nhà riêng của anh. Vừa lái xe, anh vừa nhấn một dãy số gọi đi.
Là bạn thân của anh từ mười năm trước.
“Hạo, là cậu à, lâu rồi mới gọi cho mình đấy.” Bên kia đầu dây là một giọng nam từ tính rất dễ nghe.
“Ừ, mình có chuyện muốn nhờ cậu đây.” Bạch Ngôn Hạo nói, không giấu được lo lắng trong lòng.
“Là chuyện gì, liên quan đến cô người yêu đó của cậu sao?” Thanh âm kia có vẻ hơi khó hiểu, lại có chút không đồng tình. Có lẽ vì Bạch Ngôn Hạo bỏ ra quá nhiều vì Thẩm Ngải Yến, vậy cho nên người kia có vẻ không thích khi Bạch Ngôn Hạo lần này lại vì Thẩm Ngải Yến mà dính vào rắc rối.
“Đúng vậy, cô ấy mất tích rồi.” Bạch Ngôn Hạo sốt ruột nói. “Cậu dùng người của cậu tìm manh mối của cô ấy giúp mình được chứ?”
“Mất tích sao?” Bên kia giọng người đàn ông có chút kinh ngạc, sau đó không do dự đáp ứng, “Được, mình sẽ giúp cậu, nhưng chỉ một lần duy nhất này thôi. Cậu biết đấy, người của mình không tiện lộ diện quá lâu, huống hồ nếu như bên phía cấp trên của cậu nắm được thóp, cậu sẽ ổn chứ?”
“Không sao. mình xử lý được, chỉ cần cậu nhanh chóng tra ra người thôi.” Bạch Ngôn Hạo nói ngắn gọn, đợi bên kia đồng ý, anh dập điên thoại, sau đó đột nhiên xoay đầu xe lái thẳng về trụ sở quân nhân.
Nếu muốn nhanh chóng tìm ra Thẩm Ngải Yến, Bạch Ngôn Hạo thật sự không thể chỉ dựa vào Thiên Tuân được. Thiên Tuân chính là người bạn rất thân của anh mười năm trước, ngày đó nếu như anh không chọn nhập ngũ, có lẽ con đường anh đi hiện giờ không phải là một chỉ huy không quân, mà là một đại ca hắc bang cũng nên.
Bạch Ngôn Hạo vừa lái xe vừa nghĩ đến Mạc Văn Kỳ, có lẽ lúc này lão ta hẳn đã nhận được tin tức thằng con bảo bối bị anh đánh cho đến nhập viện rồi đi, lão già khốn kiếp, đừng tưởng là thủ trưởng thì có thể khua môi múa mép trước mặt tôi. Ông cứ chống mắt lên mà xem, nếu Ngải Yến xảy chuyện gì, ông xem tôi luộc ông thế nào.
Bạch Ngôn Hạo vừa lái xe vừa âm thầm vạch ra trước một kế hoạch, trước khi tìm thấy Thẩm Ngải Yến, anh nhất định phải khiến cha con nhà họ Mạc đổi thành họ Mạt.
***
Bệnh Viện quân khu.
Trong phòng xơ cấp cứu, Mạc Văn Kiên nằm trên cái giường lớn, khuôn mặt hắn xưng tím bầm, cơ mà chẳng còn nhận ra là Mạc kỹ sư tuấn tú nữa. Mấy cô y tá nhìn khuôn mặt gần như biến dạng của hắn ta mà sợ muốn chạy mất. Chưa bao giờ có ai cấp cứu mà bị đánh ác đến vậy, người ra tay đánh hắn ta cũng đủ ác.
“Đau chết tôi rồi, các người nhẹ chút đi…” Mạc Văn Kiên bị cơn đau làm tỉnh. Giận tím người mà quát mấy người y tá khiến các cô bất giác khϊếp sợ, cũng chẳng dám đến gần xử lý vết thương còn lại cho hắn.
Có người còn nói thầm, đúng là già mồm thế, bị đánh cũng chẳng oan, sao cái người kia không đánh vào mồm hắn ấy, để khỏi la hét được tránh gây phiền phức cho người khác, nhức cả cái đầu.
Đối với Mạc Văn Kiên, hắn bị Bạch Ngôn Hạo tẩn cho một trận, tuy là cảnh cáo thôi, nhưng muốn trở lại bình thường thì dăm ba bữa nửa tháng mới có thể được.
Vậy nên, hắn nếu muốn tính sổ với cái tình trạng hiện tại e là chỉ rước họa vào thân, hắn nghĩ vậy mà tức muốn nổ phổi, tức muốn thổ huyết, khốn kiếp Bạch Ngôn Hạo, cha tao nhất định sẽ không tha cho mày!
Lúc này, tại một tỉnh khác thuộc thành phố S. Thẩm Ngải Yến bị ngấm thuốc mê dần tỉnh lại, cô mơ hồ nhận ra mình đang bị đem đi, nhưng cụ thể là đi đâu thì cô chưa biết, hơn nữa bên cạnh cô hình như còn có rất nhiều người, mà tất cả đều là phụ nữ.
Vì bị bịt kín mắt, hai tay lại bị trói ra sau, nên Thẩm Ngải Yến chỉ có thể suy đoán, cô bị bắt cóc, và những phụ nữ kia có lẽ cũng bị trói giống như cô. Nếu vậy, khả năng có khi nào cô và những người này bị rơi vào tay bọn buôn gái mại *** hay không?
Mà lại chuyện này có liên quan gì đến việc chuyến hàng của cô bị phá giữa đường, là trùng hợp hay chỉ là…
Ai là kẻ chủ mưu chuyện này? Nếu thành công thì ai là người được lợi nhất, nếu chuyến giao hàng lần này xảy ra sơ sót, trước mắt công ty Thanh Đằng của cô sẽ mất uy tín. Thứ hai, hạng mục lần này do người yêu của cô là Bạch Ngôn Hạo phụ trách, nếu như thất bại, hàng hóa linh kiện không thể giao đến quân đội như trên hợp đồng, vậy thì anh sẽ phải chịu trách nhiệm.
Một mũi tên trúng hai con nhạn! Âm mưu quả nhiên đủ thâm hiểm.
Khốn kiếp, kẻ đứng sau quả nhiên không phải dạng tầm thường. Mà cả cái thành phố này, ngoài cha cô ra, một người nữa không ai khác chỉ có thể là ông ta mà thôi, lão cáo già họ Mạc.
Thẩm Ngải Yến miên man suy nghĩ, cô lúc này đã tỉnh hẳn vì đường quá xóc nảy, có lẽ xe chạy trên lối mòn, nên mới xóc như vậy. Phải nhanh chóng thoát khỏi đây, báo tin cho Bạch Ngôn Hạo đề phòng Mạc Văn Kỳ trước khi ông ta bắt được điểm yếu của Bạch Ngôn Hạo.
Còn nữa, những phụ nữ ở trên xe này, nhất định phải cứu tất cả bọn họ. Thẩm Ngải Yến siết chặt nắm tay, chờ thời cơ…