Thiếu Soái Đại Nhân Của Nàng Tổng

Chương 45: Họa Từ Miệng Mà Ra

Công ty của Mạc Văn Kiên.

Chuyện Thẩm Ngải Yến bị mất tích, hắn ta tuy có kế hoạch, nhưng chuyện sắp đặt lại là cha hắn làm, Mạc Văn Kỳ đứng sau mọi chuyện, ông ta đương nhiên đứng về phía con trai mình. Vậy nên khi biết ý định của Mạc Văn Kiên, ông ta chẳng những đồng ý, mà còn nối giáo cho giặc, giúp con trai ra tay giở trò với chuyến hàng của Thanh Đằng đến trụ sở quân đội của Bạch Ngôn Hạo.

Vậy nên mới có chuyện Thẩm Ngải Yến mất tung tích giữa đường. Mà Mạc Văn Kiên không hề hay biết rằng hắn sắp sửa phải hứng chịu một cơn bão táp. Hắn còn đang thong thả trong phòng làm việc thì bên ngoài giọng của thư ký vang lên, “Cộc Cộc cộc!!.”

“Là ai?” Mạc Văn Kiên hỏi vọng ra.

Không có câu đáp lại, nhưng thay vào đó chính là thanh âm lạnh băng cùng lúc với tiếng đạp cửa. “Thằng khốn!” Bạch Ngôn Hạo từ ngoài cửa lao vào, ngay sau đó một quả đấm rất mạnh giáng đúng vào mặt Mạc Văn Kiên.

Bốp!

Thân thể Mạc Văn Kiên vì không phản ứng kịp mà vừa đứng lên khỏi ghế lại bị buộc té về phía sau. Còn chưa hoàn hồn, hắn ta lại bị Bạch Ngôn Hạo túm lấy cổ áo nhấc lên, buộc phải đối diện với khuôn mặt lúc này của anh với đầy hung ác, hai mắt của Bạch Ngôn Hạo long lên, tựa như hai mũi mâu nhọn có thể đâm chết người.

“Thằng khốn, mày đã làm gì Ngải Yến của tao?” Bạch Ngôn Hạo gằn lên từng chữ, bộ dạng của anh lúc này không còn là một thiếu soái phong độ thường ngày, không phải là một quân nhân nhẫn nhịn mọi khi, mà lúc này anh chỉ là một thằng đàn ông lo cho vợ của mình, sự tức giận bộc phát lúc này cũng chỉ xuất phát từ một ý nghĩ, đó là vợ mình đang nguy hiểm. Mà sự nguy hiểm kia do chính thằng khốn đang bị anh túm cổ mang tới.

Mạc Văn Kiên bị giáng một quyền, đau đến tối tăm mặt mũi, lúc này hắn ta mới kịp phản ứng, “Bạch Ngôn Hạo, buông tôi ra, tôi không biết gì hết.” Hắn ta chính là giả bộ không biết, hắn vốn dĩ biết cha của hắn sẽ ra tay, nhưng mà nếu hắn không nhận vậy thì Bạch Ngôn Hạo có thể làm gì? Hắn không tin Bạch Ngôn Hạo dám làm ra chuyện gì?

“Nói láo, mày không biết thì không biết thì ai biết?” Bạch Ngôn Hạo gằn lên, thanh âm tựa như đao sắc lẻm cứa vào cổ Mạc Văn Kiên. Bàn tay của anh túm chặt một chút cũng không để cho Mạc Văn Kiên nửa điểm giãy khỏi.

“Bạch Ngôn Hạo, mau thả tay, không đừng trách tôi gọi cảnh sát.” Mạc Văn Kiên vừa nói vừa muốn trả đũa. Nhưng làm sao Bạch Ngôn Hạo để cho hắn có cơ hội. Anh làm quân nhân mười năm, thời gian đó chẳng phải chơi đùa, cơ thể của anh so với một người đàn ông như Mạc Văn Kiên chỉ suốt ngày trong phòng nghiên cứu là hơn tuyệt đối, vậy nên việc chế trụ hắn, chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

“Ha…!” Bạch Ngôn Hạo cười gằn, “Gọi đi, gọi thử xem, để tao xem, cảnh sát có thể làm gì tao?” Lời vừa nói ra, anh bồi thêm một quyền khác, thanh âm lại lạnh đi, “Mày nhẫn nhịn được bao lâu, hôm nay tao sẵn lòng chơi với mày bấy lâu, mày không biết bản thân không nên đυ.ng vào thứ không nên đυ.ng sao? Mày không biết, Ngải Yến còn hơn là cả sinh mạng của tao sao?”

Đúng vậy, bất cứ ai muốn làm gì cũng được, nhưng là nhắm vào anh thì được, ngược lại nếu đυ.ng vào Ngải Yến, khối thịt đầu tim của anh, vậy thì anh sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết.

Mạc Văn Kiên bị đấm vào mặt hai quyền, nhưng nửa quyền hắn cũng chẳng đánh trả được. Vừa đau vừa uất giận, hắn bỗng rên lên, trong thanh âm lại mang theo chút uy hϊếp, “Tên điên, nếu không dừng tay, thì đừng mong thấy Thẩm Ngải Yến!”

Những tưởng câu nói kia có thể làm Bạch Ngôn Hạo, nhưng không, hắn lầm rồi, một câu đó còn làm Bạch Ngôn Hạo điên tiết hơn, lúc này không chỉ là một quyền nữa, mà là một cơn mưa nắm đấm giáng xuống, tất cả đều lựa chọn chỗ yếu mà đánh vào. “Thử xem, mày cứ thử làm gì Ngải Yến của tao xem, nói cho mày biết, nếu cô ấy xảy ra chuyện, gì tao để cả Mạc gia mày bồi táng theo cô ấy.” Vừa nói vừa đánh, vừa uy hϊếp ngược trở lại, vừa thách thức đến điên cuồng.

Dứt lời, anh buông thân thể gần như xụi lơ của Mạc Văn Kiên xuống, cả khuôn mặt của hắn lúc này xanh tím xưng vù chẳng khác gì mặt heo. Máu miệng ứa ra, nhìn chẳng có gì thảm hơn được, cả người bị đau như muốn chết. Hắn không nghĩ Bạch Ngôn Hạo lại có một mặt này, rất ác, rất bạo lực, không hề giống với dáng vẻ Bạch Ngôn Hạo khi trước tí nào, một chút cũng không giống. Người đàn ông đang đứng từ trên cao nhìn hắn lúc này y như một ác quỷ trong địa ngục bò ra vậy, trong lòng Mạc Văn Kiên bất giác thấy lạnh cóng, sợ hãi…

Hắn thật sự chọc vào thứ không nên chọc. Họa do miệng mà ra, lúc này rất đúng!

Bạch Ngôn Hạo nhìn bộ dạng như sắp chết đến nơi của Mạc Văn Kiên, khinh thường mắng, “Phế vật. Mày ghi nhớ cho tao, cho đến khi Ngải Yến của tao quay về thì chuyện này vẫn chưa xong đâu.”

Mạc Văn Kiên run rẩy vì đau, cố gắng gọi bảo an mau đến, nhưng vô ích, bảo an bên ngoài đã sớm bị Bạch Ngôn Hạo mua chuộc từ lâu, huống hồ bản thân anh là một thiếu soái, đến công ty nhỏ bé này chính là vinh dự đó chứ, ai dám ngăn cản đây, sở dĩ anh hành động trơn chu như vậy mà chẳng có một ai can thiệp chính là trước khi bước vào căn phòng này, anh đã sắp xếp bên ngoài tất cả, con người ta ai lại chê tiền bao giờ, chỉ có tiền mới có quyền lên tiếng, dĩ nhiên còn tùy vào số tiền mà mình bỏ ra có đúng thời điểm hay không, có vậy thì mục đích mới đạt được kết quả tốt.

Bạch Ngôn Hạo buông xuống câu cảnh cáo sau đó bỏ đi. Cánh cửa mở ra rồi lại đóng lại như cũ, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra bên trong. Mà đám nhân viên bên ngoài lại như có như không kính cẩn chào hỏi Bạch Ngôn Hạo vô cùng cung kính, chẳng một ai biết sếp nhà mình trong phòng làm việc lúc này, đau muốn chết, hắn cố gắng lấy điện thoại ra gọi cho cha hắn.

“Cha…mau…cứu con!” Lời dứt thì Mạc Văn Kiên liền ngất lịm. Có lẽ cả đời hắn đây là lần đầu tiên bị ăn một trận đòn nhừ tử, thừa sống thiếu chết, hắn không biết việc động đến Thẩm Ngải Yến lại khiến Bạch Ngôn Hạo trở nên điên máu đến vậy, mà cái giá phía sau có thể sẽ còn hơn bây giờ…

Đúng vậy, hắn không biết, vừa rồi chỉ là khởi đầu cho một cơn cuồng phong sắp tới mà thôi…