Tình Đầu, Tình Cuối, Các Mối Tình

Chương 43: Hoa Chi Mộ (2)

“Mình và cậu ấy chỉ là bạn!” Lần thứ n.

Có lần vô ý làm Ngọc Hằng giận, Minh Hoàng rất muốn xin lỗi bạn gái nhưng không biết phải làm cách nào. Cậu đành mang nỗi niềm của bản thân tâm sự với Hoa Chi và Trường Thanh, hai người bạn thân nhất.

Rồi đột ngột chưa đầy một tuần, Hoa Chi đưa ra một chiếc lọ thuỷ tinh to chứa một ngàn con hạt giấy cho Minh Hoàng.

“Mình cùng bạn xếp đó. Cậu mang tặng Hằng nói lời xin lỗi đi!” Hoa Chi cổ vũ.

Ban đầu là ngạc nhiên nhưng tiếp đến, Minh Hoàng xúc động:

“Cảm ơn cậu, Chi à!”

Chờ bóng dáng Minh Hoàng khuất, hiển nhiên Trường Thanh cất giọng ngay:

“Chà, người ghét thủ công như cậu lại bỏ thời gian xếp 1000 con hạt. Phục thật!”

“Mình không muốn Hoàng buồn.” Hoa Chi cười nhưng vẫn thấy được nỗi buồn qua ánh mắt mong đợi đó.

Thấy Trường Thanh nhìn mình, Hoa Chi hiểu cậu bạn tinh ý này định hỏi gì nên bảo ngay:

“Mình và cậu ấy chỉ là bạn!”

Trường Thanh không nói nữa bởi đã quá hiểu lòng cô bạn bướng bỉnh này.

Rất, rất nhiều lần Hoa Chi luôn âm thầm giúp đỡ Minh Hoàng. Đến nỗi, Trường Thanh chẳng còn nhớ rõ cô đã nói câu: “Mình và cậu ấy chỉ là bạn!” bao nhiêu lần…

----------------------------

Năm hai mươi tuổi, Hoa Chi được nhận một suất học bổng du học nước ngoài vì đạt thành tích xuất sắc. Tất cả mọi người đều vui mừng cho cô. Thế nhưng, niềm vui chưa được bao lâu thì một tin dữ lại đến…

“Cậu nói Hằng bị bệnh tim?” Hoa Chi sửng sốt khi nghe Minh Hoàng báo tin về bạn gái.

Minh Hoàng gật đầu, đôi mắt nhuốm nỗi đau. Bên cạnh, Trường Thanh hỏi:

“Thế bây giờ phải làm gì?”

“Bác sĩ bảo cần thay tim cho Hằng nhưng mình nghĩ, chờ người hiến tim không phải dễ. Mình buồn lắm!” Dứt lời, Minh Hoàng gục đầu, cố giấu dòng lệ sắp rơi.

Hoa Chi và Trường Thanh nhìn nhau, chẳng nói thêm điều gì.

----------------------------

Theo lịch trình, Hoa Chi sang nước ngoài một tháng sau đó. Trước khi lên máy bay, cô đã ôm Minh Hoàng. “Cái ôm tình bạn.” Hoa Chi cười lém lỉnh, bảo thế. Khi ấy, chẳng có ai nhận ra nỗi buồn da diết trên mặt cô. Riêng có một người. Là Trường Thanh.

Hoa Chi đi được hai tuần thì bệnh viện, nơi Ngọc Hằng điều trị, báo tin đã có người hiến tim cho cô. Hiển nhiên, Minh Hoàng và Ngọc Hằng mừng đến rơi nước mắt. Nhưng họ không được biết gì về người tốt bụng ấy.



Ba năm sau.

Trong một quán cafe vào buổi sáng, Trường Thanh cùng Minh Hoàng và Ngọc Hằng ngồi nói chuyện. Ba năm trước khi thay tim xong, Ngọc Hằng khoẻ trở lại. Giờ cô có cuộc sống như một người bình thường.

“Hai cậu quyết định tháng sau kết hôn?” Trường Thanh đặt tách cafe xuống, bất ngờ.

Minh Hoàng nắm tay người yêu, cười hạnh phúc:

“Ừ, bọn mình đã thống nhất như thế.”

Ngọc Hằng nhanh chóng lấy hai thiệp hồng ra đưa cho Trường Thanh:

“Mong cậu sẽ đến dự đám cưới.”

“Nhưng sao lại là hai thiệp?”

“Thiệp kia là gửi cho Hoa Chi bên nước ngoài. Ba năm đi du học mà cậu ấy chẳng bao giờ gọi điện cho mình chỉ liên lạc với mỗi cậu.”

Trường Thanh lặng thinh chốc lát rồi tiếp:

“Cậu muốn mình gửi thiệp cho Chi?”

“Ừm, nói với Chi, tuần sau nhất định phải về nước dự lễ thành hôn của mình.”

Chia tay với hai người bạn, Trường Thanh rảo bước trên đường phố vắng bóng người qua lại. Rồi, anh ghé vào tiệm hoa mua một bó huệ trắng.

Nửa tiếng sau, Trường Thanh đứng trước một ngôi mộ đá nằm trơ trọi ở một vùng đất trống. Nơi đây chỉ có nắng và gió vờn nhau. Những cánh hoa rơi chậm rãi tựa như tô điểm thêm cho bức tranh buồn bã. Nhẹ nhàng, anh cúi xuống đặt bó hoa lên mộ.

“Đồ ngốc! Mình đến thăm cậu đây.” Trường Thanh vừa nói vừa rút trong áo ra hai thiệp hồng “Cậu xem, người con trai cậu yêu tháng sau sẽ kết hôn đó… Minh Hoàng đã tìm được hạnh phúc thật sự!”

Ánh mắt đen thẳm của Trường Thanh cứ hướng vào dòng chữ khắc trên bia đá…

----------------------------

“Mình và cậu ấy chỉ là bạn!” Lần cuối và mãi mãi.

Khi biết tin Ngọc Hằng bị bệnh tim và đang chờ thay tim thì Hoa Chi đã suy nghĩ suốt một tháng để rồi sau cùng đi đến quyết định.

“Cái gì? Cậu muốn hiến tim cho Hằng?” Trường Thanh vô cùng kinh ngạc.

Đối diện, Hoa Chi gật khẽ trả lời:

“Mình vào bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói tim mình hoàn toàn phù hợp.”

Vẻ như Trường Thanh bị sốc nên đã im lặng khá lâu.

“Nhưng Minh Hoàng sẽ không đồng ý để cậu cho tim.”

Nghe cậu bạn bảo thế, Hoa Chi chỉ mỉm cười:

“Mình tuyệt đối không để Minh Hoàng biết chuyện này. Vài ngày nữa, mình sang nước ngoài du học… Mình sẽ nói dối… Trường Thanh, cậu hãy giúp mình giữ bí mật này nhé!”

Trường Thanh nhìn Hoa Chi, buồn bã hỏi:

“Cậu sẽ không hối hận?”

Hoa Chi chẳng đáp nhưng ánh mắt kiên quyết của cô đã cho anh câu trả lời.

“Mình muốn Hoàng hạnh phúc!”

“Được, mình sẽ giúp cậu. Có điều, mình muốn hỏi lần cuối: Cậu yêu Hoàng?”

Nhưng khác những lần trước, Hoa Chi nở nụ cười đồng thời đứng dậy:

“Không! Mình và cậu ấy chỉ là bạn!”

Lúc Hoa Chi quay lưng đi, Trường Thanh biết người con gái ấy đã khóc. Đó là lần đầu tiên Hoa Chi khóc và cũng là lần cuối cùng cậu nghe cô nói câu:

“Mình và cậu ấy chỉ là bạn!”

----------------------------

Trường Thanh ngồi xuống bên cạnh ngôi mộ, ngón tay men theo đường nét của ba từ: Hoa Chi mộ.

“Xem như, mình đã hoàn thành lời hứa với cậu. Còn bây giờ, mình sẽ thực hiện mong ước của bản thân.”

Nói đến đó, tự dưng Trường Thanh dừng lại. Nhưng rất nhanh, anh liền thì thầm:

“Mình sẽ đến chỗ cậu. Chờ mình nhé!”

Dứt lời, chàng trai trẻ mỉm cười đầy yêu thương.

Không gian xung quanh sáng bừng một cách kỳ lạ. Nắng vàng nhạt trải mình lên những ngọn cỏ xanh rì. Gió cất giai điệu êm đềm như bản tình ca thầm lặng bất hủ.

Liệu khi sang thế giới bên kia, em có chọn anh?

Ngôi mộ của Hoa Chi vẫn bình yên lặng lẽ.

Cho đến phút cuối cuộc đời, cô vẫn mãi mãi không biết Trường Thanh có một bí mật…

Hoa Chi mộ, vào một ngày nắng đẹp.



Ngày cưới của Minh Hoàng và  Ngọc Hằng diễn ra đúng dự định. Nhưng hôm ấy, vắng mặt Hoa Chi với cả Trường Thanh. Chẳng ai rõ, họ đi đâu…

Thêm một sự thật được giấu kín mà Hoa Chi, Minh Hoàng lẫn Hằng đều không biết. Đó là, cách vài ngày trước lúc Hằng được báo có người đồng ý cho tim thì một chàng trai hai mươi tuổi đã đến bệnh viện xin hiến tim cho cô với lý do anh mắc bệnh nặng, sống không được bao lâu. Thế nhưng đáng tiếc, tim anh không phù hợp…

Võ Anh Thơ