Tình Đầu, Tình Cuối, Các Mối Tình

Chương 12: Tay phải nắm lấy tay trái, giữ tình đơn phương (2)

Ba chúng tôi ngồi ở hàng ghế cuối cùng. Cậu ở giữa, tôi bên trái còn cô bạn nọ bên phải. Suốt trên đường đến trường, cậu hầu như chẳng nhìn qua chỗ tôi dù một lần. Mắt cậu, môi cậu, cơ thể cậu với cả trái tim cậu chỉ hướng về nơi khác - ở đó không hề có tôi tồn tại. Buồn bã, tôi nhìn ra ngoài cửa xe.

Nắng lung linh nhảy múa, chốc chốc đổi màu. Gió vờn đuổi những cánh hoa.

Tôi phát hiện lòng trống rỗng lạ thường.

Lần đầu tiên sau ba tháng làm bạn nhau, cậu không để ý đến tôi.

Xe buýt dừng ở trường học của cô bạn đó. Lúc cô ấy xuống xe, tôi thấy cậu vẫn không rời mắt khỏi mái tóc mượt mà tung bay trong gió. Cái nhìn vương mùi tiếc nuối. Còn tôi vẫn thế, mắt chỉ luôn hướng về một phía - là cậu.

Xuống trạm. Cả hai chẳng hiểu sao cứ dõi theo bóng dáng chiếc xe buýt. Rồi tự dưng cậu quay qua hỏi:

- Vừa rồi biết ai không? - Tôi lắc đầu, cậu tiếp - Bạn gái.

Dường như nắng đã ngừng nhảy múa. Gió cũng thôi đùa giỡn. Hai trái tim bắt đầu không còn chung nhịp đập. Điều đó lại đến với tôi một lần nữa…

Hôm ấy, lần đầu tiên sau ba tháng tôi đã không cố gắng nắm lấy tay trái cậu.

----------------------------------

Hộp nhạc khuyết

Bạn gái cậu qua Nhật du học theo yêu cầu từ bố mẹ. Buổi chiều trước ngày cô ấy đi, cậu rủ tôi đến cửa hàng lưu niệm mua quà. Đi hết một lượt xem từng món trong tủ kính, cậu liền dừng lại khi thấy một hộp nhạc cổ rất đẹp. Không chần chừ, cậu cầm lên xem.

Mở nắp ra, bên trong có cặp tình nhân bằng gỗ đang ngồi trên xích đu, nét mặt rất hạnh phúc. Kế bên là trục quay, trên mỗi thanh trục là những gai nhỏ nổi lên xếp gần nhau để thanh sắt đánh vào kêu thành tiếng khi lên dây cót. Tôi cứ chăm chú nhìn cái vật lạ lẫm ấy trên tay cậu. Tôi thật sự thích nó. Tôi nghe cậu khen: “Hay thật.” và xoay qua:

- Mua cái này nhé?

Tôi chẳng biết vì sao mình lại không muốn mất nó. Vì vậy tôi nói dối. Lần đầu tiên tôi không thành thật khi nhìn cậu:

- Không đẹp.

Tôi nhận ra sự thất vọng trên mặt cậu khi đặt hộp nhạc đẹp đẽ đó xuống kệ. Cậu quay gót, tiếp tục tìm kiếm món quà khác. Còn tôi, vẫn nhìn vật bằng gỗ ấy.

… Tối về nhà, tôi lấy hộp nhạc đặt lên bàn học. Ngồi xuống ghế, tôi vừa nhìn từng đường nét chạm khắc trên hộp vừa đưa tay vặn dây cót. Trục quay. Thanh sắt đánh vào những cái gai nhỏ. Lên dây cót. Âm nhạc vang nhẹ nhàng. Bài hát của tiếng sáo. Du dương. Nhưng nghe hơi lạ. Như bị thiếu nốt. Không trọn vẹn.

Ban nãy khi mua hộp nhạc, tôi có hỏi bà chủ về việc này. Bà kiểm tra rồi nói nó bị mất một cái gai nên chất nhạc bị đổi. Bà bảo tôi hãy chọn cái khác.

Hộp nhạc khuyết?

Hay thật. Âm thanh cũng bị khuyết. Tôi từ chối và vẫn chọn cái hộp đó. Vì nó là thứ cậu đã chạm vào. Đã thích. Dù có đổi cái khác giống hệt thế cũng không thay thế được. Và bởi, nó giống tôi - một kẻ mang tâm hồn khiếm khuyết.

----------------------------------

Đau đớn

Suốt ba tháng tình bạn, tôi thường yêu cầu cậu giơ tay trái ra để tôi nắm lấy bằng tay phải. Nhiều lần cậu thắc mắc hỏi lý do. Tôi lắc đầu không đáp.

Sau một tháng từ khi bạn gái qua Nhật, giờ ra chơi, cậu hẹn tôi lên sân thượng. Vẫn là thích sự yên tĩnh. Vẫn thích được sưởi nắng và ngửi mùi gió. Cậu đứng lặng lẽ, mắt hướng về phía xa xăm nào đấy, nơi nắm giữ trái tim cậu.

Từ dạo ấy, cậu trầm tư hơn. Ít cười. Ít nói đùa. Ít xoa đầu. Ít nhìn tôi. Đôi khi cả hai đang nói chuyện thì chỉ một chút thôi là cậu đã không còn để ý đến tôi nữa. Còn tôi, vẫn âm thầm nhìn cậu. Chẳng lúc nào ánh mắt tôi rời khỏi cậu.

Nè. - Cậu thình lình gọi tôi - Mình sẽ qua Nhật đấy.

Tôi đứng yên. Gương mặt không chút cảm xúc. Giống hệt lần nghe cậu giới thiệu về người bạn gái, ngay lúc này tôi đã nghĩ mọi thứ đều không tồn tại. Tôi biết Nhật Bản hay còn gọi xứ sở Mặt trời mọc, nơi của hoa anh đào với kimono. Nơi trong tâm khảm tôi là món sushi, cố đô Kyoto, núi Fuji và công viên Kenrokuen đẹp nhất vào những mùa hoa anh đào nở muộn.

Nhật Bản cách Việt Nam 3600km. Cậu cũng sẽ cách tôi dài như vậy…

- Muốn ở bên bạn gái?

Cậu gật đầu rồi hỏi ngược lại tôi:

- Đã tìm câu trả lời về Lọ Lem chưa? Khi nào tìm ra thì sẽ hiểu thôi.

Tôi quên mất rồi. Đã bốn tháng mà tôi vẫn chưa tìm ra đáp án. Nhưng liệu giờ điều này còn quan trọng khi mà cậu sắp rời xa tôi?

- Bản thân không muốn chờ đợi như thế nữa.

Lắng nghe từng lời tâm sự buồn bã của cậu, tôi không khóc. Kỳ lạ. Nhưng giọng cậu như thể chạm vào tận tim tôi. Tạo thành những vết cắt.

Tôi không muốn nghe tiếp.

Làm ơn hãy dừng lại.

Những xúc cảm kinh khủng này đang gϊếŧ chết tôi. Thật đau đớn.

Tôi chẳng hề biết xe buýt đến trạm chỉ khi nghe tiếng gọi của cậu. Đưa mắt nhìn, tôi thấy cậu chậm rãi bước lên xe.

Tôi thấy tay trái của cậu buông thõng. Tay phải đưa lên, toan nắm lấy tay cậu nhưng tôi đã ngừng lại. Một sức mạnh vô hình trói chặt chân tôi. Kết quả là…

Khi lên xe buýt, cậu mới giật mình phát hiện tôi không lên cùng. Qua cửa kính đã đóng, tôi thấy cậu nhìn vẻ ngạc nhiên khó hiểu. Cậu liền đập tay vào cửa, gọi. Nhưng rõ ràng tôi không nghe được giọng cậu.

Xe buýt lăn bánh, mang cậu đi xa dần.

Tôi nhìn theo. Thấy lòng trống trải đến tê dại. Tôi không muốn nắm tay cậu nữa. Tôi sợ mình sẽ không thể buông. Dù cho vạn lần tôi nắm tay trái của cậu thì trái tim ấm áp đó mãi mãi vẫn không thuộc về mình.

Tôi áp mặt vào hai lòng bàn tay. Lắng nghe nhịp thở nặng nề và đau đớn của chính mình. Tôi không lên xe vì… Chỉ có như vậy cậu mới chịu quay lại nhìn tớ.

----------------------------------

Ngày một tháng tư

Gia đình tôi phải qua Anh vì bố tôi chuyển công tác. Tôi đi trước cậu. Là ngày mai. Nhưng tôi không nói gì với cậu hết. Buổi chiều cuối cùng, tôi quyết định sẽ nói cậu nghe ba từ. Tôi biết rõ kết quả thế nào nhưng tôi muốn một lần được nói ra.

Vì nếu không được ai nghe thấy, chắc chắn sẽ rất cô đơn.

Khi cả hai xuống trạm xe buýt đầu đường thì tôi liền nói câu:

- Tớ thích cậu.

Cậu nhìn tôi, hiện rõ vẻ bất ngờ lẫn kinh ngạc. Gương mặt tôi vẫn không chút cảm xúc. Nhưng tiếp theo, tôi đã nở nụ cười tươi tinh nghịch.

- Hôm nay là ngày cá tháng tư.

Nghe xong, bấy giờ cậu mới ngớ ra. Tiếp, cậu ôm bụng cười lớn. Cậu bảo, bản thân suýt đứng tim vì nghĩ ban nãy tôi nói thật.

Tôi vẫn cười. Nước mắt chảy vào tim.

- Ôm một cái nhé. - Tôi chợt yêu cầu - Mốt qua Nhật rồi, rất lâu mới gặp.

Ban đầu cậu lặng thinh không đáp nhưng sau đó một cách nhẹ nhàng, cậu ôm tôi vào lòng. Lần đầu tiên, tôi được cậu ôm. Lần đầu tiên, đứa con gái không bộc lộ cảm xúc như tôi lại khóc.

Từng giọt nước mắt lăn dài là từng lời tôi cầu xin thời gian hãy dừng ở đây. Tôi là một đứa ngốc nghếch. Không đủ can đảm nói thật lòng mình, mà chỉ có thể bày tỏ tình cảm trong ngày cá tháng tư.

Ngày thường, người ta hay nói dối.

Nhưng trong ngày nói dối, người ta luôn nói thật.

Nằm trong vòng tay ấm áp đó, tôi thầm cảm ơn vì cậu đã xuất hiện trong cuộc đời mình. Dù tôi yêu cậu trong đớn đau, thầm lặng nhưng tôi thật sự hạnh phúc.

Bởi…

Trái tim tôi đã đủ dũng cảm để yêu lần nữa.

Chiều buông. Tôi và cậu cùng rảo bước về. Lần cuối cùng, tôi đã đưa tay phải ra có ý muốn nắm tay trái cậu. Lúc tạm biệt, tôi là người buông tay trước. Tôi tự nhủ, mình chỉ khóc khi cậu đã quay lưng. Và khi những ngón tay vừa rời xa nhau là nước mắt tôi chực trào. Gương mặt ướt đẫm.

Bóng dáng nhỏ bé của cậu bị màn đêm bao phủ. Xa dần. Xa dần.

Lần nữa, số phận lại đẩy người tôi yêu thương rời khỏi cuộc đời tôi…

Tôi đứng trước cửa. Bật khóc. Tay phải tôi, còn vương hơi ấm cậu, buông xuôi.

Chỉ có tay phải mới nắm được tay trái. Và vì tay trái gần với con tim nhất.

Không phải Lọ Lem nào cũng là nữ chính trong cuộc đời người con trai họ yêu.

Cũng không phải lúc nào kết cục sẽ là… Và họ sống hạnh phúc với nhau mãi mãi.

Vì sao Lọ Lem lại bỏ chạy lúc nửa đêm?

Là để chúng ta biết rằng, cái gì cũng có giới hạn của nó. Kể cả những giấc mơ.

Cậu không muốn mình cứ mãi mơ giấc mộng vô thật nên quyết định bay đến đất nước Phù Tang để gặp lại tình yêu của mình.

Có lẽ, tôi cũng nên như vậy. Đã đến lúc tôi phải thức dậy, thoát khỏi giấc mơ vô vọng này và lại bắt đầu chuyến hành trình kiếm tìm yêu thương khác.

----------------------------------

Năm mười bảy, mọi cô gái đều muốn mình sẽ là duy nhất trong mắt người đó.

Có những khoảng cách, dù nhỏ đến mấy, chẳng hạn là khoảng cách giữa hai bàn tay nhưng mãi mãi họ vẫn không thể chạm đến được.

Dù vậy, những cô gái mang trái tim mười bảy ấy đã mạnh mẽ đấu tranh cho tình cảm không được đền đáp bằng tất cả những gì mình có.

Đủ non nớt. Đủ trưởng thành. Đủ cuồng si. Đủ thầm lặng. Đủ đau. Đủ yêu. Và đủ hiểu: Một lúc nào đó phải buông tay.

Tình đơn phương như giọt cafe. Vừa đắng vừa ngọt. Tình đơn phương không cần đền đáp và cảm ơn vì người ấy đã xuất hiện trong đời.

Tạm biệt tuổi mười bảy.

Võ Anh Thơ.