Vợ Yêu Sát Thủ Của Lão Đại Hắc Bang

Chương 36: Chất Độc Tái Phát

Nửa tiếng trôi qua, mọi người lục tung mọi ngõ ngách ở khách sạn này nhưng đều không thấy.

Hàn Thiên ngồi trong sảnh, im lặng nghe thuộc hạ báo cáo tình hình. Mọi người không ai dám thở mạnh, họ biết bây giờ Thiên lão đại đang rất rất tức giận… cả người toát ra hàn khí rất đáng sợ khiến cho mọi người đều rét run.

Bên phía Lương gia, Cao gia,… cũng không tìm được người. Phía camera giám sát không hề có người lạ đi ra ngoài, tất nhiên là cô còn ở trong khu vực khách sạn… vậy mà họ đã tìm kiếm nửa giờ vẫn không có kết quả.

- Lão đại… có người đưa đến cái này (Hắc Long từ bên ngoài đi vào đưa đến một tấm ảnh)

Trong hình là một khung cảnh hành lang vắng vẻ đi qua một khu vườn hoa. Chỉ có cảnh không có người. Hàn Thiên nhíu mày thật chặt.

- Cao lão đại… nơi đây là đâu? (Anh đưa tấm ảnh tới trước mặt Cao Viễn)

Đây là khu hàng lang lên tầng thượng của khách sạn này bình thường không ai lui đến cả… (Cao Viễn giật mình nhìn tấm hình)

- Đưa tôi đến chỗ đó ( Anh lạnh lùng ra lệnh.)

- Được…(Cao Viễn nhanh chóng dẫn đầu)

Vừa đến nơi đã thấy thấp thoáng có người đang nằm trên hành lang.

- Băng Tâm (Anh gọi khẽ, chạy lại chỗ cô.)

- Rose… Lương Hạo cũng không chậm trễ giây nào.

Nghe có tiếng bước chân lại gần, cô cố gắng mở mắt, gượng xoay đầu lại nhìn, nhưng vừa mới khẽ động thì toàn thân lại truyền đến cơn đau nhức.

- Đã đỡ hơn rồi (cô thầm kêu lên trong đầu.)

- Băng Tâm…

- Đừng đυ.ng vào em

Hàn Thiên vừa định ôm cô dậy thì đã bị tiếng hét của cô làm cho kinh ngạc.

- Alani…(cô lẩm bẩm )

- Alani? (Lương Hạo lặp lại lời cô sắc mặt dần trở nên hoang mang.)

- Đừng chạm vào em… đừng chạm vào em (cô lại lẩm bẩm.)

Hành động của cô làm cho mọi người đều kinh ngạc đến mức đứng ngẩn ra.

- Băng Tâm…( Hàn Thiên ngồi xuống, muốn ôm lấy cô nhưng lại bị vẻ mặt nghiêm trọng của cô làm cho do dự.)

- Em bị sao vậy?(Lương Hạo cũng khó xử vô cùng, nhìn cô nửa nằm nửa ngồi trên sàn lạnh, lòng anh chợt đau đớn)

Băng Tâm im lặng, cố gắng ổn định nhịp thở. Cảm thấy cơ thể dần bớt cảm giác đau đớn, cô mới ngẩng đầu lên nhìn mọi người.

Cô nhìn Hàn Thiên gật đầu một cái, anh liền hiểu ý cô, đưa tay đỡ lấy cô. Tuy vẫn còn đau nhức nhưng đã đỡ hơn lúc nãy nên cô chịu được.

- Về rồi nói…(Cô nhỏ giọng nói với anh)

- Được…(Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô bế lên, quay người đi ra ngoài, không quên cho mọi người lời giải thích.)

- Cô ấy chỉ bị ngất… chuyện này cao lão đại biết nên xử lý như thế nào rồi chứ?

- Được… Thiên lão đại yên tâm. (Cao Viễn khẳng định)

Hàn Thiên đưa cô về căn nhà nghỉ của họ. Lương Hạo cũng được vào theo ý của Băng Tâm.

Trong phòng bây giờ ngoài Hàn Thiên, cô bốn người nhóm Hắc Long thì còn có Lương Hạo và A Nhất.

- Em hít phải khí độc Alani ? (Cửa phòng vừa đóng lại thì tiếng Lương Hạo vang lên. Anh đã nghi ngờ, quan sát cô lúc nãy nghe cô nhắc tới anh đã lờ mờ đoán ra vì anh đã từng nghe qua

Băng Tâm chỉ im lặng gật đầu.

- Hắc Long chuẩn bị trực thăng về Đoan Mộc gia Hàn Thiên nhìn cô rồi lại nhìn sắc mặt nghiêm trọng của Lương Hạo, biết được mọi chuyện không hề đơn giản.

- Là ai? (Anh hỏi ngắn gọn, giọng lạnh lẽo như muốn gϊếŧ người.)

- Còn là ai nữa…? (Lương Hạo bất mãn lên tiếng. Anh lạnh lùng liếc nhìn Hàn Thiên một cái rồi đi lại ngồi xuống trước mặt Băng Tâm cô ngước lên nhìn anh, cô biết anh muốn cô nói gì.

Cô kể lại mọi chuyện. Mọi người nghe những lời cô nói về Alani mà thấy rét lạnh trong lòng.

- Tại sao thủ đoạn của cô ta với em lại ác độc như thế này? (Lương Hạo nghiến răng nói.)

- Em… không biết…

- Chuyện cần thiết bây giờ là tìm ra thuốc giải. (Cẩn Y đột nhiên lên tiếng.)

Hàn Thiên bỗng ôm chặt lấy cô:

- Anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu. (Cô cười khổ, vô lực tựa vào ngực anh.)

Lương Hạo bước lại phân phó A Nhất đi làm gì đó rồi quay lại nhìn cô, thở dài nói:

- Anh cần lấy mẫu máu của em sẽ cố gắng xác định thành phần Alani để tìm thuốc giải… anh cần Vân Di giúp đỡ

- Ừm…

A Nhất quay lại, Cẩn Y nhanh chóng lấy mẫu máu của cô đưa cho anh ta, đồng thời cũng giữ lại một mẫu cho Vân Di.

- Đây là thuốc có thể giảm đau khi Alani phát tác em cố gắng nhé anh sẽ tìm thuốc giải.

- Anh có thể? (Hàn Thiên nhìn Lương Hạo không hề có ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ.)

- Tôi cũng không chắc…(Lương Hạo có thể coi là sư huynh của Vân Di)

- Vậy… Anh hãy đến Đoan Mộc gia… cùng Vân Di tìm thuốc giải. ( Hàn Thiên nói một câu nằm ngoài dự liệu của mọi người.)

- Lão đại…(Hắc Minh và Hải Quân định nói gì đó nhưng bị anh phất tay ngăn cản.)

- Lão đại…( A Nhất cũng kêu lên một tiếng.)

Lương Hạo cười khổ trong lòng. Xem ra Đoan Mộc Hàn Thiên đã yêu Tử Kỳ tới mức vì cô mà dám để Lương gia bước vào khu căn cứ của mình…

Nghĩ một lúc, Lương Hạo gật đầu chấp thuận.

- Lão đại… phi cơ đã chuẩn bị (Hắc Long vào báo cáo tình hình.)

- Đi thôi…(Hàn Thiên không nhiều lời, trực tiếp bế cô ra trực thăng.)

Mọi người cũng đi theo sau, nhanh chóng lên trực thăng.

Về tới Đoan Mộc gia, nhanh nhất là cũng là 2 giờ đồng hồ. Khả năng cô bị độc phát tác trên phi cơ là rất cao. Mọi người đều dán ánh mắt mình lên cô, cô đang thϊếp đi trong lòng Hàn Thiên.

- Không thể dùng thuốc mê sao? (Hàn Thiên nhìn cô, mở miệng hỏi, không biết là anh đang hỏi ai.)

- Không thể… (Lương Hạo và Cẩn Y đồng thanh lên tiếng.)

Thở dài một tiếng, Lương Hạo nói tiếp:

- Tôi đã tiêm cho cô ấy thuốc kháng Alani có thể giảm bớt đau đớn… Alani tôi đã từng phản đối chế tạo, vì quá tàn nhẫn với nạn nhân. Không ngờ Death vẫn cho làm ra…

- Vân Di có thể tìm ra thuốc giải không? (Cẩn Y hỏi Lương Hạo)

- Có thể… lúc nãy tôi đã nói tình hình triệu chứng cho cô ấy nói sẽ tìm được thuốc giải… chỉ là… cần thời gian thôi…

Băng Tâm chợt mở mắt giật mình tỉnh dậy.

- Em sao thế? (Hàn Thiên lo lắng hỏi.)

Băng Tâm không trả lời, chỉ cười khổ. Cô ra khỏi vòng tay anh, ngồi hẳn xuống sàn trực thăng. Cơ thể cô lại bắt đầu có triệu chứng, cô không chắc mình có thể ngồi yên trên ghế.

Hàn Thiên không nói gì, ngồi luôn xuống sàn với cô.

- Ah…(cô khẽ kêu lên một tiếng rồi thân mình run lên bần bật, cô cắn chặt môi, mồ hôi đã bắt đầu tuôn ra.)

- Chết tiệt…(Hàn Thiên rít khẽ.)

- Đừng ra tay với Death… chưa phải lúc (cô khó khăn mở miệng.)

Đau, cơn đau kinh khủng lại ập đến… loại hình tra tấn này so với chết còn ghê sợ hơn gấp trăm lần.

Đau thân thể, đau trong lòng… Cô thật muốn buông xuôi tất cả nhưng chút lí trí còn sót lại nhắc nhở cô phải sống phải sống…

Băng Tâm…Băng Tâm

Cô mơ mơ màng màng, không rõ là ai gọi cô, cô chỉ thấy mình mất dần ý thức rồi trước mắt chìm vào bóng tối.

Lại một lần phát tác của Alani đi qua…

Băng Tâm đã “từ từ tận hưởng” Alani theo lời mà Lưu Mẫn Hoa nói với cô.

Mở mắt ra, cô thấy mình đã nằm trong phòng ở Đoan Mộc gia.

- Băng Tâm…

- Lão đại …Tại sao anh giấu em?

Cô ngẩng mặt lên, nhìn thẳng mắt anh mà hỏi. Hàn Thiên bị hỏi bất ngờ, anh ngạc nhiên nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, chỉ trầm mặc nhìn cô mà không nói gì.

- Em biết tất cả rồi… tại sao em là người bị truy sát mà em không được biết? Tại sao… anh biết thân thế của em mà anh không nói? Tại sao? Tại sao? (Cô gần như là hét lên.)

- Em bình tĩnh… đừng kích động… (Anh giữ chặc vai, không cho cô động đậy.)

- Anh… buông ra… ( cô gạt tay anh ra.)

- Em nói thân thế của em? ( Anh nhíu mày, hỏi ngược lại. Cô ngẩn ra một lúc rồi cười khổ.)

Bình tĩnh… đúng… phải bình tĩnh…

- Em muốn gặp Vân Di… chỉ mình cô ấy thôi…

- Được… anh sẽ gọi cô ấy

Hàn Thiên chậm rãi đứng lên, nét mặt phảng phất vẻ mệt mỏi, chám chường và bất lực, cô cảm thấy lòng mình nhói đau. Cô chưa từng thấy anh như thế bao giờ…