Lưu Mẫn Hoa đi từ hành lang này đến hành lang khác, cô nhìn xung quanh nhận ra càng lúc càng vắng vẻ, đèn càng lúc càng le lói.
- Cô muốn dẫn tôi đi đâu? (Băng Tâm đột ngột nói to. Người đi trước hơi khựng người lại nhưng vẫn không dừng bước.
- Lưu Mẫn Hoa…
Lần này có hiệu quả rõ rệt. Lưu Mẫn Hoa cuối cùng cũng dừng lại. Hai người đang đứng ở một nơi hoàn toàn không có bóng người. Có vẻ như là một hành lang dẫn lên phía tầng thượng.
- Trí nhớ cô khá là tốt (Lưu Mẫn Hoa quay người lại, ánh mắt thâm trầm nhìn cô)
- Cô muốn gì? (cô lạnh lùng hỏi.)
- Tôi muốn gì? Cô không biết sao?(Lưu Mẫn Hoa hơi ngạc nhiên nhưng giọng vẫn không thay đổi, đầy ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ.)
Băng Tâm nhíu mày, trong đầu dâng lên một mớ hỗn độn làm tạm thời cô không biết phải nói gì.
- Ra là cô không biết… Hahahaa…
Ngoài sân tiệc…
- Lão đại… đây là cô Lãnh nhờ tôi đem lại cho anh ( Người nọ đem một đĩa thức ăn đặt lên bàn).
- Cô ấy đâu? (Anh nhíu mày nhìn đĩa thức ăn, hỏi người mang lại.)
- Cô Lãnh đưa cho tôi xong liền rời đi rất nhanh… tôi không rõ đi đâu.
Anh trầm tư suy nghĩ gì đó, không để ý là Lương Hạo từ đâu đó đang vội vàng đi đến chỗ này.
- Lưu Mẫn Hoa xuất hiện ở bữa tiệc… tôi vừa mới đi xác nhận…
- Cái gì? (Hàn Thiên nhíu mày chặt hơn.)
- Rose đâu? (Lương Hạo nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng cô.)
- Chết tiệt… Hắc Long… cho người đi tìm.(Hàn Thiên gầm lên một tiếng.)
- Đi… đi tìm người. (Lương Hạo cũng phân phó cho thuộc hạ đi tìm Băng Tâm. Anh quay lại nhìn Đoan Mộc Hàn Thiên mặt đầy sát khí, hỏi:)
- Cô ấy đi đâu anh cũng không biết?
- Không phải chuyện của anh…( Hàn Thiên cũng đầy sát khí liếc anh ta một cái.)
- Anh biết rõ Lưu Mẫn Hoa sẽ xuất hiện… muốn dùng Băng Tâm nhử cô ta… đúng không? (Lương Hạo nghiến răng, rít lên từng chữ.)
Hàn Thiên không trả lời anh ta, xoay người định rời đi, chợt anh dừng lại, ném lại một câu:
- Đừng tự cho mình là lúc nào cũng đúng.
_________________________
- Tại sao cô lại muốn gϊếŧ Hàn Thiên… không phải cô yêu anh ấy sao?
- Cái gì?.. Tôi muốn gϊếŧ Đoan Mộc Hàn Thiên ?(Lưu Mẫn Hoa kinh ngạc hỏi lại. Cô ta chợt suy nghĩ gì đó, liền bật cười ha hả.)
- Lãnh Băng Tâm ơi là Lãnh Băng Tâm… cô thật quá đáng thương… Đúng là tôi hận Đoan Mộc Hàn Thiên … tôi cũng không ngại nói cho cô biết… tôi từng rất yêu anh ta… nhưng sau khi biết anh ta nhúng tay vào cái chết của cha tôi… tôi hận anh ta đến tận xương tủy… nhưng lúc đó tôi không có khả năng gϊếŧ anh ta và cũng không đủ dũng khí để ra tay… nên tôi chọn cách ra tay… cũng không giấu cô… tôi là người của Death… nhưng không giống cô
- Cô là người của Death?
- Đúng… sau khi tôi bỏ đi… tôi quay về Death luyện tập ngày đêm để chuẩn bị trả thù… nhưng cũng đồng thời… tra ra được sự thật cái chết của cha tôi không liên quan đến anh ta, nhưng lúc đó tôi đã chết tâm với anh ta… không muốn gặp lại cũng không còn chỗ để đi… đành ở lại Death… hahha…
- Bây giờ… cô là người của Death?
- Tất nhiên…
- Vậy… cô không gϊếŧ anh…cô là đến để gϊếŧ tôi với Vân Di?
Lưu Mẫn Hoa cười lạnh, ánh mắt tràn đầy chết chóc nhìn thẳng cô, và bằng một giọng lãnh lẽo, cô ta buông ra bốn chữ:
- Chỉ mình cô thôi.
- Chỉ mình tôi?
- Đúng… chỉ mình cô nhận được đãi ngộ thôi là do Vân Di luôn đi chung với cô nên “may mắn” được chia sẽ cùng thôi.
Tổ chức Death không ngừng truy sát họ thì ra là chỉ nhằm vào cô… lí do vì sao… cô hoàn toàn không biết…
- Tại sao lại muốn gϊếŧ tôi?
- Không… tôi không gϊếŧ cô ngay… mà sẽ làm cô sống không bằng chết…
- Tại sao?
- Hahaha… thật đáng thương cho cô cái gì cũng không biết…
- Đúng… tôi chẵng biết gì cả. (Cảm giác bất lực bao trùm lên Băng Tâm. Cô không biết… cái gì cũng không biết.)
- Tôi cũng không ngại nói cho cô mọi chuyện… dù gì hôm nay cô cũng không thoát được tay tôi…
- Đừng mừng vội…
- Cô nghĩ Đoan Mộc Hàn Thiên sẽ tới cứu cô? Cũng có thể… tôi cũng rất hiếu kì muốn biết cô trong lòng anh ta quan trọng như thế nào…e là trong lòng anh ta vẫn chưa quên được tôi…
-… (cô cảm thấy hô hấp dần trở nên khó khăn… nói năng cũng khó…)
- Ah… sao anh ta không nói cho cô biết người tôi muốn gϊếŧ là cô, phải chăng chuyện đó không quan trọng với anh ta… với thế lực của Đoan Mộc gia việc tìm ra tung tích tôi là chuyện có thể và để tránh nguy hiểm cho cô, anh ta có thể gϊếŧ tôi rất dễ dàng… vậy tại sao không?
-…(cô ổn định lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta không rời.)
- Thật ra… anh ta còn giấu cô rất nhiều chuyện nhỉ… chẳng hạn như thân thế của cô… (Lưu Mẫn Hoa nói rõ ràng từng câu từng chữ… giọng nói đầy vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ…)
- Thân thế của tôi…(cô kích động, chân không còn sức lực… loạng choạng như sắp ngã… cô phải vịnh vào cây cột gần đó mới có thể đứng vững.)
Kì lạ… thân thể cô sao lại yếu như thế này? Cảm giác khó chịu như có ngàn kim châm vào da thịt cô càng ngày càng rõ… mỗi cử động đều đau đớn đến tận xương…
- À… tôi quên nói cho cô biết… khi cô vừa đặt chân vào đây cô đã hít phải chất độc Alani.
- Cái gì…?
- Alani… có thể coi là một loại khí độc không có thuốc giải… à… đúng hơn là Death cũng chưa tìm ra thuốc giải… cô có thể về nhờ Lâm Vân Di giúp có lẽ sẽ cứu được cô đấy.
Lưu Mẫn Hoa bước lại gần, đưa tay vuốt ve gương mặt đã chuyển sang trắng bệt của Băng Tâm. Cô cố hết sức xoay người cho cô ta một cú đá vào bụng khiến cho cô ta lùi về sau vài bước, nhưng cô cũng đã gục hẳn xuống sàn. Hừ lạnh một tiếng, cô ta cũng đáp lại cô bằng một cú đá mạnh vào bụng.
- Aaa…(cô rên khẽ một tiếng, cơ thể đau đến mức không thể cử động được.)
- Quả nhiên không hổ là Rose… hít phải Alani mà thân thủ vẫn còn tốt như thế…
Lưu Mẫn Hoa ngồi xuống trước mặt cô, vẻ lạnh lùng hiện đầy trên mặt. Cô ta nhàn nhạt mở miệng:
- Độc Alani… mới được chế tạo. Khi trúng phải, đầu tiên sẽ làm cho cơ thể mất lực, hô hấp khó khăn. Càng cử động càng đau, chỉ cần chạm nhẹ vào thôi sẽ đau đến tận xương tủy… haizzz… cú đá của tôi lúc nãy chắc đau lắm nhỉ? Làm cô đau đớn đến kiệt sức mà chết… chắc trễ nhất là hết ngày mai… cô sẽ nhẹ nhàng thôi.
Cô ta ngừng lại nhìn cô đang cắn chặt môi chịu đau, cười lạnh rồi nói tiếp:
- Tôi đã rải trên hành lang bột Alani và nó sẽ tự bốc hơi vào không khí và cô chỉ cần hít vào thôi… tuy nhiên thời gian tồn tại trong không khí của nó rất ngắn bây giờ nó đã tự hủy không còn dấu vết… không ai phát hiện ra đâu tôi đã uống thuốc miễn nhiễm với nó… cô không cần thắc mắc vì sao tôi lại bình thường như vậy hahaha
- Death đúng là đãi ngộ tôi tốt thật… (cô nghiến răng nói rõ từng chữ.)
- Haha… Rose lừng lẫy tất nhiên phải có đãi ngộ hơn người chứ… Rose … cô phải tỉnh táo nghe cho kĩ những lời tôi sắp nói ra…
Lưu Mẫn Hoa nâng gương mặt đã nhễ nhại mồ hôi lạnh của cô, mắt nghiêm lại, nói tiếp:
- Hai mươi năm trước tổ chức sát thủ khét tiếng Hoả Long bị lật đổ, thay thế là tổ chức Death, thủ lĩnh của Death từng là trợ thủ của Hoả Long, chuyện này ai cũng biết nhưng có chuyện không ai hay biết là thủ lĩnh Hoả Long có một cô con gái… năm ấy cô bé 5 tuổi… đang sống bên ngoài với mẹ… ngay đêm biến động đó… mẹ cô bé đã mang cô vào cô nhi viện… còn mình thì quay về sống chết bên cha cô bé…
- Cô… những lời vừa rồi…
- Là sự thật… cô bé ấy chính là cô… thủ lĩnh đã điều tra nhiều năm để tìm cô con gái của Hoả Long… nhưng thật không ngờ lại là một trong những sát thủ xuất sắc nhất của mình…
- Các người biết được sự thật khi nào? Tại sao không gϊếŧ tôi khi tôi còn ở Death?
- Sau khi cô rời đi… Từ từ mà tận hưởng… còn nhiều điều hay…
Cô nghe mà bàng hoàng thật khiến cô khó mà chấp nhận được.
Thì ra… Death một mực muốn gϊếŧ cô là vì cô là con gái của Hoả Long… Trong Death vẫn còn người của Hoả Long, nếu biết được sự thật của cô, gϊếŧ cô là cách tốt nhất… nhưng cách này… đúng là quá tàn nhẫn…
Cô bây giờ vô cùng thê thảm, cô nằm gục trên sàn. Gương mặt trắng bệt đầy mồ hôi, mái tóc đã không còn vào nếp gọn gàng, môi đã bị cô cắn đến rướm máu.
- Cô hận tôi? (cô không ngẩng đầu, mở miệng hỏi cô ta)
- Rất nhạy bén… đúng… Hoả Long khiến cho nhà tôi tán gia bại sản gia đình tôi yêu nhất vì thế mà tự tử… cô nghĩ xem… tôi có nên hận không?
- Ra vậy… chẳng trách cô tốn trăm phương ngàn kế hại tôi (Cô cười lạnh. Từng ánh mắt, từng nét mặt cô ta đối với cô đều mang đậm thù hận… thì ra là vậy…)
- Nhưng tại sao cô lại muốn hại luôn cả Đoan Mộc gia và Lương gia?
- Muốn cho cô chứng kiến hai người cô yêu và quan tâm đấu đá nhau… xem cảm giác thế nào thôi mà.
Lưu Mẫn Hoa bây giờ chỉ tràn ngập thù hận, khuôn mặt lạnh lẽo thật khác lúc gặp nhau lần đầu.
- Tôi đã nói xong… cũng nên đi rồi đừng lo tôi sẽ tốt bụng gọi người đến mang xác cô về…
Cô ta nói xong đứng lên xoay người đi, vừa đi vài bước, cô dừng lại nói thêm:
- Alani sẽ tái phát theo chu kì 3 tiếng một lần, một lần bao lâu thì tùy thể trạng… càng lúc càng dữ dội hơn… chưa người nào qua khỏi hai ngày cả… nên cô cứ từ từ mà tận hưởng… gửi lời hỏi thăm của tổ chức tới Lâm Vân Di…
Tiếng giày cao gót vang lên lanh lảnh trên hành lang, cô cảm thấy tầm mắt đã mờ hẳn đi, cô gượng người đứng dậy nhưng mỗi lần cử động, thân thể đau đến chết đi sống lại,
- Ahhh…
Băng Tâm kêu lên một tiếng rồi ngất lịm đi.