Ngoan Nào, Sư Thúc Thương Em

Chương 47

Phong cảnh trên Vọng Mai Phong rất đẹp, đến tối lại có cảm giác âm u khó hiểu, Cửu Phương Uyên hơi nhíu mày, hắn không nghĩ đây là ảo giác của mình, hắn rất am hiểu về pháp trận cấm chế, cảm giác mà Vọng Mai Phong mang lại cho hắn, giống như là phong thủy không tốt.

Phong thủy có linh, pháp trận cấm chế là thông qua việc thay đổi cấu trúc phong thủy để đạt được những hiệu quả khác nhau, phong thủy của Vọng Mai Phong này hình như đã bị thay đổi, vốn dĩ là nơi cây cối tươi tốt thích hợp để tu luyện, đến tối lại trở nên ảm đạm, toát ra cảm giác lạnh lẽo ảm đạm.

Cửu Phương Uyên nheo mắt lại, ánh mắt lướt qua bóng đen lay động bên ngoài cửa sổ, nếu như hắn không đoán sai, thì phong thủy ở đây hẳn là đã bị thay đổi thành loại có tác dụng tụ âm, sau khi trời tối, sẽ thu hút quỷ hồn.

Tu luyện quan trọng nhất là sự cân bằng, âm khí quá nặng sẽ ảnh hưởng tới ngũ hành, cản trở việc tu luyện, người tu luyện chính đạo sẽ cố gắng tránh ở những nơi ngũ hành không cân bằng, Hạc Tam Ông tu vi đã đạt tới cảnh giới cao siêu, nhất định biết phong thủy của Vọng Mai Phong, vậy thì chỉ còn lại một khả năng - phong thủy của Vọng Mai Phong là do chính tay Hạc Tam Ông thay đổi.

Cửu Phương Uyên suy nghĩ một chút xem phong thủy tụ âm thường được dùng để làm gì, trong lòng đã có chút suy đoán, xem ra dị tượng tia sét trên chủ phong hôm nay, hẳn là có liên quan tới phong thủy của Vọng Mai Phong.

Trời đã tối, thay vì ở lại làm bạn với bóng ma, không bằng nhân cơ hội này đi xử lý chuyện khác, Cửu Phương Uyên cảm nhận linh khí vừa hấp thụ, vừa đủ để thử một lần, hắn lấy ngọc bội lấy trộm từ Đọan Thập Lệnh ra, mang theo ngọc Tẩy Mặc trong túi hương, nhân lúc trời tối liền ra ngoài.

Vừa rồi đã hấp thụ một phần linh khí, lúc này tốc độ đi đường nhanh hơn không ít, Cửu Phương Uyên nhìn trời, lặng lẽ tính toán lộ trình, nếu như thuận lợi, hắn có thể trở về trước khi trời sáng.

Đi qua rừng mai, hương thơm nhàn nhạt thoang thoảng trong tay áo, Cửu Phương Uyên cảm thấy thoải mái hơn, tăng tốc bước chân đi xuống núi.

Sau khi hắn rời đi, từ sau cây mai chậm rãi bước ra một người, lặng lẽ nhìn theo hướng hắn rời đi, dựa vào thân cây chậm rãi ngồi xuống, vuốt ve sợi xích trên tay, phủi đi cánh hoa rơi trên người, ánh mắt hiện lên cảm xúc khó hiểu.

Cửu Phương Uyên đi xuống núi, rẽ trái rẽ phải, đến một nơi ẩn giấu nhiều ngọn núi, Thương Vân Khung Lư vào ban đêm chìm trong sự yên tĩnh, bóng tối bao trùm, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi qua những cây cỏ đã héo ú, phát ra tiếng "sột soạt".

Nơi được lập cấm chế, bên cạnh có những sợi chỉ đỏ cảnh báo, sợi chỉ uốn lượn dọc theo chân núi, nối thành một vòng tròn khép kín, bao quanh ngọn núi không lớn không nhỏ này.

Cấm chế là do tông môn thiết lập, thuộc loại cấp hai cấm người khác vào, ngoài cấm địa ra thì đây là nơi được bảo vệ nghiêm ngặt nhất, chỉ có tông chủ, trưởng lão và những đệ tử được cho phép mới có quyền vào.

Cửu Phương Uyên lấy ngọc bội lấy trộm từ quần áo của Đọan Thập Lệnh ra, áp vào cấm chế ở chân núi, loại phong ấn này có tác dụng cảnh báo, nếu như không có ngọc bội, không những không thể vào, mà còn kích hoạt cấm chế, truyền tin tức về tông môn.

Ngọc bội sáng lên, linh lực màu vàng nhạt vẽ ra tên người trên không trung - Đọan Thập Lệnh, tên của người cầm ngọc bội.

Cái tên màu vàng kim kia bay về phía cấm chế, vừa chạm vào, liền nghe thấy tiếng động nhẹ, sau đó ánh sáng đỏ biến mất, cấm chế được mở ra.

Không khác gì sự phát triển của sự việc kiếp trước, giai đoạn hiện tại, Đoạn Thập Lệnh đã tu luyện đến Kim Đan, giúp đỡ Thái Hòa chân nhân xử lý việc tông môn, đến thành Hoài Châu giao tiếp với Lộc gia, có thể tự do ra vào nơi này cũng là chuyện bình thường.

Thương Vân Khung Lư rộng lớn, chi tiêu rất nhiều, chỉ dựa vào chút bạc của Lộc gia, thì có thể đổi được bao nhiêu linh thạch? Tông môn có con đường kiếm tiền riêng, ngọn núi này trông có vẻ không có gì đặc biệt, nhưng thứ bên trong lại rất lợi hại.

Đây là một mỏ ngọc.

Vàng có giá ngọc vô giá, ngọc có chất lượng tốt, càng là của hiếm, mỏ ngọc này của Thương Vân Khung Lư, không biết là được vị thần tiên nào ban phúc, ngọc được khai thác ra đều trong suốt không tỳ vết, chất ngọc mịn, còn mang theo linh lực mà những loại ngọc khác không có.

Những thứ có linh lực đều có thể gọi là thiên tài địa bảo, nhưng loại ngọc này chỉ có chút tác dụng đối với việc tu luyện, không quý hiếm, nhưng tác dụng lớn nhất của nó cũng không phải là điều này.

Cửu Phương Uyên cất ngọc bội đi, đi theo hướng trong ký ức.

Thương Vân Khung Lư mỗi năm đều sẽ mang ngọc được khai thác xuống thành trấn của phàm nhân, nghe nói ngọc ở đây có tác dụng trừ tà, chế tác thành đồ trang sức đeo trên người, có thể khiến cho hồn ma yêu quái không thể tiến lại gần.

Bên cạnh suối nước có một cánh cửa hang, dẫn thẳng vào bên trong mỏ ngọc, trong hang tối đen, không nhìn thấy gì, thò tay ra cũng không thấy được gì.

Cửu Phương Uyên lấy ngọc Tẩy Mặc ra, nắm trong tay, sau đó quan sát xung quanh, ngọc Tẩy Mặc được tạo ra từ yêu quái ngàn năm có một công dụng thần kỳ, được yêu tộc sử dụng, có thể "thông linh", khiến cho người ta nhìn thấy những thứ không nên nhìn thấy.

Cửu Phương Uyên rất may mắn vì mình mang trong mình nửa dòng máu yêu tộc, vừa cứu hắn một mạng vào lúc quan trọng kiếp trước, giúp hắn tránh bị cướp xác, lại giúp hắn vô tình có được không ít cơ duyên.

Trong tầm nhìn của hắn, không nhìn thấy cảnh tượng xung quanh, chỉ có thể nhìn thấy những bóng hình nhảy múa mờ ảo, những bóng hình này chính là những thứ bẩn thỉu, không biết là ma quỷ yêu quái từ đâu bay tới.

Người ta đều nói ngọc này có thể trừ ma, Cửu Phương Uyên không hề tin, nếu như thật sự có thể trừ ma, thì trong mỏ ngọc này không nên có bóng ma.

Không bao lâu sau, bóng hình trước mắt bỗng dưng biến mất, không còn nhìn thấy gì nữa, cảm giác âm u nặng nề như thủy triều kéo tới, tràn ngập xung quanh.

Cửu Phương Uyên nhấc mí mắt lên, ánh mắt hiện lên chút hứng thú, hắn đan mười ngón tay vào nhau, linh lực li ti tụ lại đầu ngón tay.

Bỗng nhiên, trong tầm nhìn xuất hiện một đám đen lớn, Cửu Phương Uyên ra tay nhanh như chớp, ánh sáng xanh lam do linh lực ngưng tụ bao trùm lấy tay hắn, đâm thẳng vào giữa đám đen kia.

"Rắc - rắc -"

Giống như xương cốt bị bẻ gãy, phát ra tiếng động dựng tóc gáy, vang lên rõ ràng trong cánh cửa hang tối tăm yên tĩnh.

"Tướng quân, là người trở về sao?"

"Tướng quân, Ngọc Nô luôn luôn chờ người."

"Tướng quân, tướng quân... Người có thể nhìn Ngọc Nô một lần nữa không?"