Ngoan Nào, Sư Thúc Thương Em

Chương 46

"Màu đỏ à..." Hạc Tam Ông kéo dài giọng điệu, trêu chọc Cửu Phương Uyên đến nỗi lộ ra vẻ mặt lo lắng, sau đó mới cười nói: "Không biết, hôm nay ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy hồn phách sợi màu đỏ, chậc chậc chậc, kỳ lạ, trên người tiểu Vân Thư chắc là có bí mật gì đó, kỳ lạ thật đấy, con trả Ly Hồn Châu cho ta đi, ta phải cất giữ cho tốt."

Cửu Phương Uyên né tránh tay ông ta, lật cổ tay, giấu viên ngọc ra sau lưng: "Một viên Ly Hồn Châu chỉ có thể dùng một lần, người giữ cũng vô dụng."

"Nói như thể con giữ thì có dụng không bằng." Hạc Tam Ông sao lại không nhìn ra ý đồ của hắn: "Bắc Phong Châu cũng tặng rồi, ta còn tưởng con chịu chi lắm, hừ, con muốn thì cứ giữ lấy đi, coi như là lễ vật bái sư cho con."

Lễ vật bái sư hoàn toàn phụ thuộc vào ý của sư phụ, Cửu Phương Uyên không phản đối, nói một câu "con đi xem Lộc Vân Thư" liền rời đi.

Hạc Tam Ông nhìn theo bóng lưng hắn, chậm rãi thu lại nụ cười, vuốt ve sợi xích trên cổ tay, một lúc sau, thở dài một tiếng.

Cửu Phương Uyên trở về phòng, càng nghĩ càng thấy sai sai, hắn cố ý nói ra chuyện ngọc Tẩy Mặc và Thời Nhân Chúc, vừa rồi còn nhắc tới Ly Hồn Châu, nhưng Hạc Tam Ông luôn bình tĩnh, không hề bất ngờ, chẳng lẽ Hạc Tam Ông biết chuyện gì đó?

"Cửu Phương tiểu sư thúc, ta có chút chuyện muốn hỏi người, không biết có tiện không?"

Cửu Phương Uyên áp chế sự nghi ngờ trong lòng, gật đầu với Tô Trường Linh: "Tô tiên sinh không cần phải khách sáo, có gì muốn biết cứ việc hỏi."

Tô Trường Linh cười cảm kích: "Làm phiền người rồi, nghe ý của người và vị tiên sinh kia, thiếu gia hẳn là không sao, ta còn có một chuyện không hiểu, tại sao chúng ta phải rời khỏi Thiên Tú Phong đến đây?"

Trong phòng không có chỗ đứng, Tô Trường Linh ngồi bên giường, Cửu Phương Uyên không tiện chen vào, bèn đứng bên cạnh bàn, hắn tóm tắt chuyện xảy ra trên chủ phong, để tránh làm Tô Trường Linh sợ hãi, đặc biệt bỏ qua chuyện dị tượng và việc Lộc Vân Thư bị thương vì hắn xung đột với Bách Lý Yểu, chỉ nói Lộc Vân Thư bỗng dưng bất tỉnh.

Tô Trường Linh nửa đời trước tiếp xúc với người thường, nghe những câu chuyện về người tu luyện trong quán trà, chỉ coi như là lời đồn thú vị, trước khi Lộc Vân Thư đòi gia nhập Thương Vân Khung Lư, hắn chưa từng nghĩ tới việc mình sẽ có ngày liên quan tới tông môn Tiên Sơn này.

Hôm nay hành động của Hạc Tam Ông mang đến sự chấn động quá lớn, cho nên khi nghe nói Lộc Vân Thư là thiên tài tu luyện hiếm có trong trăm năm, Tô Trường Linh luôn bình tĩnh lại ngây người ra, lâu lắm không nói nên lời.

Cửu Phương Uyên không làm phiền ông tiêu hóa những chuyện này, đổi sang chỗ khác đứng, nhìn tiểu bao tử trên giường qua khe hở, trước kia Lộc Vân Thư luôn nói chuyện líu lo trước mặt hắn, bỗng dưng im lặng, hắn cảm thấy hơi không quen, như thể thiếu đi điều gì đó.

Lộc Vân Thư nằm bất động, nếu như không phải mạch tượng bình thường sắc mặt hồng hào, thì trông giống hệt thi thể, suy nghĩ này khiến cho Cửu Phương Uyên cảm thấy khó chịu, trong lòng hơi hoảng hốt, câu hỏi "có bỏ được không" của Hạc Tam Ông, thông minh như hắn, sao lại không hiểu ý tứ bên trong.

Bỗng dưng xuất hiện một người, có thể biết một số chuyện về ngươi, tuy rằng người này không thể hiện ác ý, nhưng ngươi có thể hoàn toàn tin tưởng hắn ta sao?

Cửu Phương Uyên có thể sẽ bị cảm động, nhưng Cửu Phương Uyên sau khi trọng sinh sẽ không.

Cửu Phương Uyên thầm thở dài, giờ đây Lộc Vân Thư còn chưa gặp chuyện, hắn đã cảm thấy không nỡ.

Thật là, quá tệ.

Chờ sau khi Tô Trường Linh bình tĩnh lại, thì trong phòng đã không còn bóng dáng của Cửu Phương Uyên nữa.

Vọng Mai Phong còn hoang vắng hơn cả Thiên Tú Phong, Cửu Phương Uyên tìm một vòng không thấy Hạc Tam Ông, bèn chọn một căn phòng gần đó để ở.

Bất kể Hạc Tam Ông nghĩ gì, hắn cũng không định tốn quá nhiều tâm trí vào những chuyện chưa xảy ra, bây giờ đã đột phá huyệt đạo, tranh thủ thời gian tu luyện mới là chuyện chính, nghĩ đến đây, Cửu Phương Uyên liền thử dẫn khí vào cơ thể, bắt đầu tu luyện theo phương pháp của kiếp trước.

Lúc đầu khi tu luyện thì linh lực hấp thụ rất lộn xộn, Cửu Phương Uyên không vội không chậm, làm từng bước một, hắn không hề gặp phải khó khăn như những người linh căn lộn xộn khác, thậm chí còn có thể nhanh chóng chuyển hóa linh khí hấp thụ, sau khi vận chuyển một lượt, hắn đã bước vào Luyện Khí hậu kỳ, linh lực trong cơ thể tăng lên rất nhanh, Cửu Phương Uyên tính toán thời gian, không bao lâu nữa hắn sẽ có thể Trúc Cơ.

Kiếp trước không kiểm tra linh căn, Cửu Phương Uyên luôn tưởng mình hẳn là thuộc đơn linh căn, nếu không cũng không thể tu luyện nhanh như vậy.

Lúc ở chủ phong hắn từng hỏi Thạch Minh, Thạch Minh nói mập mờ, không nói rõ, nếu đã như vậy, thì chắc chắn không phải đơn linh căn, nhưng cũng không tệ lắm, nếu không hắn cũng không thể cùng với Lộc Vân Thư được Hạc Tam Ông thu nhận làm đồ đệ.

Nói đến đây, Lộc Vân Thư vậy mà lại là thiên linh căn, cho dù Cửu Phương Uyên không quan tâm đến linh căn, nhưng cũng từng nghe nói thiên linh căn hiếm có như thế nào, nhưng may mà, hắn đã sắp xếp từ trước.