Không Hề Có Khả Năng Là Người Yêu

Chương 50

Vương Tĩnh Nghệ nắm lấy Trịnh Bảo Châu, kích động đến run tay: “Tôi tôi tôi tôi thấy hơi sợ!”

“Không sợ!” Trịnh Bảo Châu nói: “Lát nữa chúng ta đi lên đằng trước, xong tôi đυ.ng cô một cái, cô thuận thế ngã vào lòng anh ấy luôn!”

“!” Vương Tĩnh Nghệ nhìn Trịnh Bảo Châu, đôi mắt ngấn nước: “Chị em à, cô như bố mẹ của tôi vậy!”

Trịnh Bảo Châu: “...”

Khoa trương quá rồi đấy.

Đạo diễn hô quay ngay sau đó, nam chính Lâm Tử Khâm đi từ xa đến, Trịnh Bảo Châu và Vương Tĩnh Nghệ nhìn anh ta bằng ánh mắt cuồng nhiệt, sau đó tiến lên giả vờ vô tình đυ.ng phải ngực anh ta.

Trịnh Bảo Châu có thể cảm nhận được bây giờ Vương Tĩnh Nghệ hồi hộp thế nào, bởi vì bả vai của cô ấy đang run rẩy!

Thấy Lâm Tử Khâm ngày càng đến gần họ, Trịnh Bảo Châu thấy đúng thời cơ, dùng vai chạm nhẹ vào vai Vương Tĩnh Nghệ, Vương Tĩnh Nghệ lảo đảo ngã về phía Lâm Tử Khâm. Ngoài ở trước mặt nữ chính ra thì nhân vật nam chính Lâm Tử Khâm là một người mặt than, lạnh lùng vì vậy lúc này anh ta chỉ khẽ đỡ người trước mặt, biểu cảm cũng không hề thay đổi, không nói gì rồi rời đi ngay.

“Cắt, cảnh này đạt!”

Quay phim rất thuận lợi, sau khi đạo diễn hô cắt, Vương Tĩnh Nghệ vẫn còn nhớ đến cảnh đυ.ng chạm vừa rồi.

Cô ấy đã chạm vào người Lâm Tử Khâm rồi! Cô ấy là một người hâm mộ hạnh phúc nhất!

“Con cảm ơn bố yêu!” Cô ấy nói với Trịnh Bảo Châu.

Trịnh Bảo Châu: “...”

Cũng không cần phải vậy đâu.

Năm giờ trời đã bắt đầu tối, thế nhưng hôm nay đoàn phim kết thúc công việc sớm, sáu giờ đã cho các cô về. Sau khi thay quần áo xong, Vương Tĩnh Nghệ và Trịnh Bảo Châu đã đi ra ngoài khoe chiến tích hôm nay với mấy chị em khác.

“Bên kia đang xếp hàng nhận đồ đấy.” Vương Tĩnh Nghệ vỗ vỗ Trịnh Bảo Châu, ý bảo cô nhìn: “Nhận cái gì?”

Vương Tĩnh Nghệ nhìn vài lần, cũng không biết được lý do: “Không biết, không cần biết nó là cái gì, đi đến nhận là được rồi!”

Trịnh Bảo Châu: “...”

Cô bị Vương Tĩnh Nghệ kéo đến, có người chen ra từ bên trong thì Vương Tĩnh Nghệ hỏi thăm vài câu, sau đó mới biết là Lâm Tử Khâm mời mọi người ăn gà và uống trà sữa.

“A a a trời ơi, hôm nay không chỉ được chạm vào người Lâm Tử Khâm mà còn được ăn gà và trà sữa anh ấy mời! Tôi chắc chắn hôm nay là ngày may mắn của Vương Tĩnh Nghệ!” Vương Tĩnh Nghệ kích động khua tay múa chân, Trịnh Bảo Châu cũng tiến lên nhận một phần, phát hiện trà sữa và gà vẫn còn nóng. Là một người gió chiều nào theo chiều đấy, Trịnh Bảo Châu quyết định hôm nay cô sẽ là người hâm mộ part-time của Lâm Tử Khâm.

Khi đi xe về khách sạn, gần như tất cả mọi người trên xe đều có một phần gà và một cốc trà sữa. Vương Tĩnh Nghệ không nỡ ăn, chỉ chụp ảnh. Ngược lại Trịnh Bảo Châu đã ăn hết trên đường, Vương Tĩnh Nghệ thấy vậy thì sốt ruột kêu to: “Sao cô lại ăn hết rồi?”

Trịnh Bảo Châu ngơ ngác: “Không được ăn hết sao?”

“... Cân nặng đó cân nặng đó! Sao cô không có tự giác gì của một ngôi sao nữ vậy hả?”

Trịnh Bảo Châu: “...”

Ra vậy.

“Yên tâm, tôi ăn không béo.” Trịnh Bảo Châu giải thích với cô ấy.

Vương Tĩnh Nghệ: “...”

Cô ấy phải cắt đứt quan hệ với Trịnh Bảo Châu mới được!

Tẩy trang ở khách sạn xong, Trịnh Bảo Châu lại đeo khẩu trang vào: “Cô ở đâu? Tôi tiện đường đưa cô về.”

“Được, cảm ơn!” Vương Tĩnh Nghệ ngồi trên xe, cô ấy còn không nhịn được vỗ tấm vé: “Đúng rồi, cuối tuần có cuộc thi diễn xuất đặc biệt, cô muốn đi đăng ký không?”

Trịnh Bảo Châu nghĩ ngợi rồi gật đầu: “Đi, nếu không được thì lại chờ lần sau.”

Vương Tĩnh Nghệ nói: “Tôi cảm thấy cô diễn một lần là qua! Mặc dù kỹ năng diễn xuất và lời thoại là quan trọng nhất, nhưng ngoại hình xinh đẹp cũng rất quan trọng!”

Trịnh Bảo Châu nói: “Nhưng tôi thấy phố điện ảnh cũng có rất nhiều chị gái xinh đẹp.”

“Cô còn đẹp hơn mấy người họ! Cô còn có khí chất của ngôi sao lớn nữa. Tôi rất đề cao cô!”

Trịnh Bảo Châu cười, nói với cô ấy: “Cảm ơn, cùng cố gắng nhé.”

“Được.”

Sau khi Trịnh Bảo Châu đưa Vương Tĩnh Nghệ về nông trường Tinh Quang. Cô nhớ đêm nay Tề Thịnh mời khách của Khách sạn Định u đến ăn cơm nên cô đặc biệt đến khách sạn xem xét. Cô sắp xếp cho Tề Thịnh một phòng riêng, người trong phòng vẫn đang dùng cơm, cô hỏi thăm nhân viên phục vụ: “Họ vẫn đang ăn sao?”

“Vâng, nghe nói bầu không khí rất tốt.”

Trịnh Bảo Châu gật đầu, lại nghe nhân viên phục vụ nói: “À đúng rồi cô Trịnh Bảo Châu, Tuệ Tuệ xin nghỉ hai ngày, nói là bận việc.”

Trịnh Bảo Châu ngẩn người, hỏi cô ấy: “Tuệ Tuệ có nói là đi đâu không?”

“Không có.” Đối phương nói xong, bỗng hạ thấp giọng, tới gần Trịnh Bảo Châu nói: “Thế nhưng hôm qua tôi thấy cô ấy đặt vé máy bay.”

Trịnh Bảo Châu khẽ nhíu mày, chẳng lẽ Tuệ Tuệ chạy đến thành phố H tìm Lý Dật Phàm? Sao cô ấy phải đơn phương độc mã vậy chứ? Như vậy thì khổ biết bao cơ chứ!

“Tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ gọi cho cô ấy.” Trịnh Bảo Châu nói xong thì đi lên tầng, vừa đi cô vừa gọi cho Lương Tuệ Tuệ, đối phương không bắt máy. Cô đành phải gửi tin nhắn cho cô ta, bảo cô ta có gì cần giúp đỡ thì nhớ tìm cô.

Sau khi vào phòng, Trịnh Bảo Châu tháo khẩu trang xuống, trang điểm đơn giản, định đến nhà bếp ăn cái gì đó.

Khi cô đến, dường như bọn Tề Thịnh đang mời rượu, mặc dù văn hóa uống rượu này khiến mọi người rất chán ghét nhưng lại không tránh được. Nghĩ đến cảnh nhóm người nghiên cứu khoa học cũng không thoát được cảnh này, Trịnh Bảo Châu hơi tò mò, không biết tên Khúc Trực thích giả vờ thanh cao có chịu được cảnh này không? Liệu cậu ta có mất hứng, bỏ rượu chạy lấy người không?

Trịnh Bảo Châu tò mò nhìn xung quanh, thấy một ông thầy đang bảo Khúc Trực uống rượu. Mặt Khúc Trực đã tối sầm, nếu không phải Tề Thịnh ở bên cạnh ngăn cản, Trịnh Bảo Châu chắc chắn anh sẽ rời đi ngay lập tức.