Không Hề Có Khả Năng Là Người Yêu

Chương 49

Khúc Trực không nói Trịnh Bảo Châu cũng không để ý đến một chuỗi tin nhắn liên tiếp ở dưới của Đàm Diệu thật.

Hơn nữa còn không hề ý thức được “0 với 4” có gì sai sai.

“Ồ.” Cô đáp lại một tiếng rồi lướt nhật ký trò chuyện, sau khi xem hết tin nhắn Đàm Diệu vừa gửi tới thì trả lời anh ta: “Có thể không có thời gian đi xem phim đâu, ăn cơm thì được, ăn luôn trong nhà hàng tôi đi, tôi mời.”

Đàm Diệu vật vã chờ đợi: “...”

Không đi xem phim cũng đành, mà ăn cơm ngay ở đây thì bầu không khí đâu ra chứ!

Đàm Diệu: “Ngày nào cô cũng bận việc gì thế? Thấy cô không thường ở khách sạn lắm.”

Trịnh Bảo Châu: Làm nghề tay trái.

“...” Đàm Diệu không ngờ tới cô cầu tiến như vậy, với độ tuổi cô mà có thể mở một khách sạn như này, đã hơn hẳn rất nhiều người cùng lứa rồi: “Nghề tay trái gì thế?”

Trịnh Bảo Châu: “Đợi tôi thành công rồi tự nhiên anh sẽ biết thôi.”

Đàm Diệu: “… Cũng bí mật ra phết.”

Trịnh Bảo Châu: “Haiz, nói ra rồi nếu như mà thất bại thì mất mặt chết. Còn nếu mà thành công, tôi sẽ coi nó thành nghề chính luôn.”

Trịnh Bảo Châu: “Hôm nào anh rảnh? Để tôi mời anh bữa cơm.”

Đàm Diệu: “Tôi cảm thấy cô còn bận hơn tôi ấy, cứ theo thời gian của cô đi vậy.” [Ôm mặt]

Trịnh Bảo Châu: “Được, ngày mai tôi không rảnh, ngày kia đi.”

Trịnh Bảo Châu trả lời tin nhắn xong ngẩng đầu lên, đã không thấy bóng dáng Khúc Trực trước mặt đâu nữa.

Cậu ta đi từ khi nào thế?

Trịnh Bảo Châu nhướn mày, lấy điện thoại ra gọi xe. Lịch trình hôm qua cô mới giành được kia yêu cầu năm giờ sáng sớm mai phải tập trung, Trịnh Bảo Châu chỉ đành qua đêm ở chỗ căn nhà thuê kia trước một hôm.

Dậy lúc năm giờ sáng vẫn là một thử thách khá khó nhằn, đặc biệt là vào ngày mùa đông như thế này. Trịnh Bảo Châu đặt tận năm cái báo thức, chỉ sợ mình ngủ say không biết trời đất, nếu không đến tập trung đúng giờ lại để cho người khác được dịp cười nhạo.

Trước khi ngủ, Trịnh Bảo Châu phải xác nhận mình đã đặt báo thức từ bốn rưỡi đến bốn giờ bốn mươi lăm thì mới yên tâm ngủ được.

Ngày hôm sau chuông báo thứ bốn giờ rưỡi kêu, Trịnh Bảo Châu vẫn đang mơ màng, cô ngây ngốc một lúc, chuông báo thức lần hai vang lên ngay sau đó, không hiểu sao lại nghe tiếng còn lớn hơn báo thức đầu tiên.

Trịnh Bảo Châu lập tức bật dậy khỏi giường, còn chưa hoàn hồn lại thì báo thức thứ ba đã kêu.

Cuối cùng Trịnh Bảo Châu cũng tắt báo thức, xuống giường đi vệ sinh cá nhân. Lúc đánh răng cô không nhịn được mà nghĩ, nếu như hồi cấp ba cô học tập mà có sức như này, nói không chừng hiện tại cô đã là nhân tài cấp cao mà chính phủ ước mong rồi, làm gì còn chuyện bị Khúc Trực giành mất nhà nữa.

Vệ sinh cá nhân xong Trịnh Bảo Châu không trang điểm mà đeo khẩu trang rồi ra ngoài luôn. Hồi mới đầu cô còn có gánh nặng thần tượng, biết rõ là đến đó chuyên gia trang điểm sẽ phải tẩy trang rồi trang điểm lại, nhưng mỗi ngày cô vẫn kiên trì trang điểm rồi mới ra ngoài.

Qua thời bao lâu, giờ cô đã có thể thản nhiên đeo khẩu trang rồi ra ngoài với mặt mộc - cũng coi như tiết kiệm được công sức tẩy trang cho chuyên gia trang điểm.

Địa điểm tập trung đều ở gần phố điện ảnh, Trịnh Bảo Châu lái xe qua đó thì chỉ tầm mấy phút là đến. Sau khi xuống xe, cô đã nhìn thấy Vương Tĩnh Nghệ chào hỏi với mình.

Hai người đã rất lâu không được gặp nhau trong cùng một đoàn làm phim, Vương Tĩnh Nghệ vừa nhìn thấy cô đã phấn khích chạy tới… tham quan xe của cô.

“Wow, trước đây tôi từng nghe nói người lái Maserati làm giao hàng, lái Maybach mở hàng vỉa hè, hôm nay cũng coi như được mở mang thấy người lái Porsche đi làm diễn viên quần chúng!"

Trịnh Bảo Châu: “...”

Nói thế thì đám người có tiền đúng là quá đáng thật, đương nhiên là trừ cô ra.

“Đoàn làm phim đã chuẩn bị bữa sáng rồi, chúng mình đi lấy đồ ăn sáng trước, xong rồi cùng nhau đi trang điểm nhé!” Vương Tĩnh Nghệ khoác tay Trịnh Bảo Châu, đi xếp hàng nhận đồ ăn sáng. Bữa sáng của đoàn làm phim khá đơn giản, kiểu như bánh mì sữa đậu nành, được cái đều còn nóng nên cũng coi như khá có tình người.

Lúc ăn cơm, Trịnh Bảo Châu tháo khẩu trang xuống, Vương Tĩnh Nghệ không phải lần đầu tiên nhìn thấy mặt mộc của cô, nhưng vẫn không nhịn được cảm thán: “Sao da cô đẹp vậy? Vừa trắng vừa mịn nữa!”

Đường nét gương mặt của Trịnh Bảo Châu vốn đã không chê vào đâu được, thêm cả nền da đẹp thì có để mặt mộc vẫn rất đẹp.

Trịnh Bảo Châu ngẫm nghĩ rồi nói với cô ấy: “Chắc là di truyền đấy, người nhà tôi ai cũng đẹp da hết.”

Vương Tĩnh Nghệ lặng im, nếu như cô nói là dùng đồ chăm sóc da hoặc là đi phẫu thuật thẩm mỹ, thì còn bắt chước được, còn kiểu gen tốt như này… chắc chỉ có thể đợi đầu thai lại từ đầu thôi.

Hôm nay lại là một bộ phim cổ trang, Trịnh Bảo Châu và Vương Tĩnh Nghệ lại diễn tiểu đệ tử của cùng một môn phái. Có điều lần này quần áo của hai người họ trông “tiên” hơn lần trước, tay áo dài bay bay trông khá đẹp mắt.

Sau khi ngồi xe khách đến địa điểm quay phim, họ mới biết đây lại là đoàn của Lâm Tử Khâm!

Biết điều này làm Vương Tĩnh Nghệ vui muốn chết đi được, cô ấy cũng nghe nói về cảnh diễn hôm nay rồi, cô ấy với Trịnh Bảo Châu diễn hai nữ đệ tử mê trai, không những phải hú hét với nam chính, mà còn phải cố ý va vào người nam chính!

Đúng là ông trời có mắt, để cô ấy gặp được chuyện tốt thế này!

“Trời đất thánh thần cha mẹ ơi!” Vương Tĩnh Nghệ đã bắt đầu phấn khích rồi, vui sướиɠ không nói nên lời: “Đỉnh quá đi.”

Trịnh Bảo Châu: “...”

Cô cảm thấy phân cảnh hôm nay cô ấy sẽ hoàn toàn diễn theo bản chất.

Vương Tĩnh Nghệ phấn khích cả một ngày, đến tận buổi chiều mới tới cảnh của họ. Trước khi bắt đầu quay, Trịnh Bảo Châu kéo Vương Tĩnh Nghệ sang bên phải mình: “Tôi đã xem rồi, nam chính từ bên này đi qua, cô đi chỗ này có thể va được vào anh ấy!”