Chương 13: “Ra ngoài chơi đi.”
Mấy ngày sau, dưới sự chăm sóc cẩn thận của Nghiêm Trác, chân Tống Diên hồi phục rất nhanh.
Nghiêm Trác nghĩ về điều đó một lúc, cậu quét sàn nhà, ném rác, mang thức ăn, rót nước, suýt chút nữa đã đưa chiếc cốc đến tận miệng Tống Diên.
Cậu cảm thấy đau khổ xoa nắn cánh tay muốn tê liệt của mình. Sau đó nói với Cao Hồng Minh: "Tôi muốn xin nghỉ ngày mai, có thể đánh một giấc tới chiều.”
Cao Hồng Minh phất tay: “Phê chuẩn, sẵn tiện phát cho cậu tiền trợ cấp tháng này luôn.”
Tình nguyện viên không có lương, chỉ có tiền trợ cấp, nhưng tháng nào cũng ít đến đáng thương.
Nhưng vẫn tốt hơn là không có gì.
Nghiêm Trác gật đầu: “Vậy cảm ơn.”
Ngày hôm sau, Nghiêm Trác ngủ thật say, đến khi mặt trời chiếu đến mông mới mơ hồ bò dậy.
Cậu ngáp một cái, tắm rửa xong xuôi, nhìn bên ngoài thời tiết tốt như vậy, cậu đột nhiên muốn ra ngoài chơi.
Buổi trưa khi đưa đồ ăn cho Tống Diên, Tống Diên đang đứng bên
cửa sổ phơi nắng, ánh nắng chiếu lên người anh một tầng ánh sáng.
Nghiêm Trác nhìn anh hồi lâu mới đặt hộp cơm lên bàn, nói: "Anh ăn đi, hôm nay đầu bếp nhà ăn nấu giò heo, tôi đặc biệt lấy cho anh hai cái."
Tống Diên vừa ngồi lên ghế đẩu đã ngửi thấy mùi dầu mỡ.
Anh cau mày.
Nghiêm Trác đưa giò heo cho anh, nói: “Ăn đi.”
Sắc mặt Tống Diên trắng bệch ngửi giò heo, từ chối: “Tôi không ăn.”
Nghiêm Trác sửng sốt: “Anh không ăn sao? Không thích à?"
Tống Diên "Hừ.” một tiếng, đặt giò lợn trở lại.
Nghiêm Trác nhìn tính tình thiếu gia của anh, không nói nên lời: “Sao anh khó hầu hạ thế?”
Cậu đẩy bông cải xanh về phía Tống Diên: “Vậy anh ăn rau đi.”
Hai người ngồi xuống ghế cùng nhau chia.
Vừa ăn, Nghiêm Trác vừa cắn một miếng giò heo, béo mà không ngấy: “Này… không ăn thì tiếc lắm, giò lợn này ngon quá.”
Tống Diên đang nhai bông cải xanh, đột nhiên hối hận khi nghe cậu nói như vậy, nhưng lại không thể xuống nước trước, nghẹn giọng nói: “Cậu ăn mà cũng không ngậm cái miệng lại được sao.”
Nghiêm Trác nhướng mày: “Bộ đây là lần đầu anh ăn với tôi sao? Tôi ăn như thế nào chẳng lẽ anh không biết hả?"
Tống Diên hừ lạnh một tiếng, giọng điệu có phần kiêu ngạo.
Thấy anh như vậy, Nghiêm Trác tức giận, gắp một cái giò heo bất động khác đặt ở trước mũi anh, dụ hoặc nói: "Anh thật sự không muốn ăn? Mới ngửi mùi đã không muốn ăn?"
Tống Diên quay đầu lại, hành động nuốt xuống nước bọt đã chỉ ra ý nghĩ thật sự của mình.
Nghiêm Trác cười "haha", nói trong lòng: Tôi biết ngay mà! Giả vờ, anh chỉ giả vờ thôi! Không ngờ, cái tính cách cao ngạo lạnh lùng ấy lại gục ngã dưới sự dụ dỗ của giò lợn.
Cậu bỏ giò lợn vào bát Tống Diên, cho anh bậc thang đi xuống: “Ăn đi, ăn đi, thỏa mãn nhu cầu của anh Tống đẹp trai.”
Sau khi ăn xong, Nghiêm Trác hài lòng ngồi phịch xuống ghế, đột nhiên nói: "Trời tốt quá, tôi rất muốn ra ngoài đi dạo, tôi sắp ngạt chết ở trong viện dưỡng lão này rồi."
Cậu nhìn Tống Diên hỏi: "Còn anh thì sao?"
Tống Diên nói: "Tôi bình thường."
Bình thường?
Nghiêm Trác nói: "Anh không chán sao?"
"Vậy nếu chán thì sao?"
"Chúng ta ra ngoài chơi đi."
Tống Diên cười một tiếng, không nói.
Ánh nắng chiếu vào mắt anh, phủ lên đôi mắt màu hổ phách nhợt nhạt của anh một tầng trong suốt, khiến người ta có cảm giác anh có thể nhìn thấy.
Nghiêm Trác đột nhiên cảm thấy buồn.
Cậu mở miệng nói: “Chúng ta ra ngoài chơi đi.”
Tống Diên: “Không.”
Biết anh sẽ nói lời này, Nghiêm Trác thậm chí còn nghĩ ra lý do thuyết phục.
Cậu nói: "Nếu anh không đi, Cao Hồng Minh chắc chắn sẽ không chấp thuận cho tôi nghỉ phép, nhưng nếu anh đi, tôi có thể viện lý do ra ngoài vì công việc, vì vậy anh hãy đại phát từ bi, đi cùng tôi đi."
Nghiêm Trác nghĩ: Cậu nói nhiều như vậy, Tống Diên nhất định sẽ dao động.
Nhưng ai ngờ bản thân Tống Diên như sắt thép, mặc kệ người khác nói thế nào, anh cũng sẽ không thuận theo: “Tôi không đi.”
Nghiêm Trác sốt ruột nói: “Này, anh. . . Mấy ngày nay tôi vất vả chăm sóc anh như vậy, sao anh không biết đền ơn đáp nghĩa là gì hết vậy!”
Cũng may cậu hầu hạ Tống Diên như phụng dưỡng tổ tiên, cuối cùng người này cũng hồi phục, sau khi có thể vừa đi vừa nhảy, anh liền trở mặt, quên mất công ơn của cậu.
Nếu không phải Tống Diên là một tảng băng, ai nghe mà không dao động.
Tống Diên gần như đóng băng cái mặt trời nhỏ này của cậu.
Nghe cậu nói như vậy, có lẽ Tống Diên cảm thấy mình quá đáng, liền hỏi: “Cậu muốn đi đâu?”
Nghiêm Trác nói: “Công viên?”
“Trời lạnh như vậy mà đi công viên?”
“Lạnh sao?”, Nghiêm Trác hỏi ngược lại: “Hôm nay ánh nắng ấm áp vô cùng.”
Tống Diên thực sự mất bình tĩnh, tháng giêng là khoảng thời gian lạnh nhất ở thành phố H, tên ngốc trước mặt này lại đòi đi công viên, quả thật là không còn gì để nói.
Anh kích động nói: “Cậu mất trí rồi à?”
“Anh…”
Tống Diên tàn nhẫn nói thêm: “Rảnh rỗi thì đi khám đi.”
“…”
Miệng Tống Diên đúng thật độc địa, ép Nghiêm Trác nổi giận, cậu nói một cách thô lỗ: "Tôi không quan tâm, nhưng anh phải biết báo đáp tôi."
“Tùy cậu."
Tống Diên thỏa hiệp là một chuyện tốt, Nghiêm Trác nói : "Vậy tôi trở về thay quần áo, anh cũng nên ăn mặc đẹp hơn chút đi."
Tống Diên không nói nên lời, anh thật sự không muốn đi như vậy.
Cũng may Nghiêm Trác lại nói: "Quên đi quên đi, không cần quá đẹp trai, chỉ riêng ngoại hình của anh là đủ rồi."
Có lẽ đã lâu lắm rồi cậu mới ra ngoài hóng gió, nghĩ đến việc ra ngoài chơi là cậu thấy vui rồi.
Mãi cho đến khi đi ra khỏi phòng, cậu cũng không quên dặn dò Tống Diên: "Anh mau chuẩn bị đi, một lát nữa chúng ta sẽ đi."
Từ Nguyệt tình cờ đi ngang qua, nghe thấy tiếng hô của cậu liền tò mò hỏi: "Cậu định đi đâu vậy?"
Nghiêm Trác nói: "Ra ngoài chơi."
Từ Nguyệt kinh ngạc hỏi: "Ra ngoài chơi? Anh Tống cũng đi?"
Nghiêm Trác gật đầu: “Có vấn đề gì sao?”
“À…không, không có vấn đề gì.” Từ Nguyệt nói.
Nghiêm Trác mỉm cười, đi qua người cô.
Từ Nguyệt liếc nhìn cánh cửa phòng 108 đã đóng chặt, nhướng mày với vẻ mặt kỳ lạ.
Động tác của Nghiêm Trác rất nhanh, một lát sau liền chuẩn bị xong xuôi.
Sau khi ra khỏi cổng viện dưỡng lão, Tống Diên hỏi: "Làm sao chúng ta tới được?"
Nghiêm Trác nói: "Đi taxi đi, nơi này ở ngoại thành, ít nhất nửa giờ mới có thể đến thành phố."
Đang nói, một chiếc taxi tình cờ chạy ngang qua, Nghiêm Trác vẫy tay với tài xế.
Cậu vẫy tay, nắm lấy tay Tống Diên, nói: "Đi thôi, xe đến rồi."
Tống Diên đột nhiên bị hơi ấm của ai đó kéo lấy, sững sờ trong giây lát.
Thậm chí quên buông tay cậu ra.
Sau khi lên xe, Nghiêm Trác cau mày hỏi Tống Diên: "Sao tay anh lạnh quá vậy?”
Tống Diên: "Không lạnh."
Nghiêm Trác lại hỏi: "Anh... Chẳng lẽ anh lại không mặc quần giữ nhiệt?”
Nghe đến đây, Tống Diên thực sự không thèm nói chuyện với cậu.
Nghiêm Trác bĩu môi: “Anh không nói tôi sẽ sờ đấy!”
Nói xong cậu liền vươn tay định sờ đùi Tống Diên.
Tống Diên tức giận nói: “Cậu làm gì vậy?”
Họ ồn ào đến mức tài xế cũng phải từ kính chiếu hậu nhìn sang.
Nghiêm Trác xấu hổ, thấp giọng nói: "Chúng ta đều là đàn ông, đυ.ng chút thì có sao, cũng không chết. Anh mắng tôi giống như tên côn đồ, làm tôi thấy anh cứ như một cô gái nhút nhát.”
Tống Diên: "..."
Anh dường như đã phản ứng thái quá.
Cho nên anh cũng không cãi lại, chỉ nhắm mắt dựa vào trên ghế đánh một giấc.
Nghiêm Trác buồn chán, còn tưởng dọc đường có thể cùng Tống Diên tán gẫu, bây giờ xem ra, chỉ có thể một mình thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ.
Lúc đầu, Tống Diên chỉ chợp mắt một chút, nhưng sau đó có lẽ anh ngủ thật nên nghiêng đầu dựa vào vai Nghiêm Trác.
Nghiêm Trác nhìn xuống Tống Diên.
Ánh nắng tinh khiết chiếu vào ngọn tóc của anh, hai mắt anh nhắm chặt, lông mi rậm nhưng không cong, từ góc độ của Nghiêm Trác còn có thể nhìn thấy khóe miệng anh hơi rủ xuống, phóng đãng mà dịu dàng.
Nghiêm Trác sững sờ, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy bộ dạng không chút phòng bị của Tống Diên.
Nửa giờ sau, xe taxi dừng lại ở một công viên nổi tiếng trong thành phố.
Nghiêm Trác kéo Tống Diên ra khỏi xe, nhìn con diều trên bầu trời, nói: "Ai nói trời lạnh sẽ không có ai ra ngoài chơi? Để tôi nói cho anh biết, công viên này rất đông người."
Phải không?
Tống Diên nhướng mày, không thành thật nói: “Vậy chúc mừng cậu.”
“Chúc mừng tôi?”
“Cậu không phải là người duy nhất có vấn đề về đầu óc.”
“…”
Nghiêm Trác mỉm cười, nói tôi cảm ơn anh nha.
……
Lúc hai giờ chiều, mặt trời treo đằng tây, xuyên mây chiếu rọi nhân gian.
Hai người song song đi bên hồ, Nghiêm Trác hỏi: “Anh biết trượt băng không?”
“Không.”
Nghiêm Trác đắc ý: “Tôi biết, còn trượt băng rất tốt nữa.”
"Vậy cậu thực sự rất giỏi."
"Cũng được, bình thường thôi, tôi không chỉ biết một môn, tôi còn có thể chơi mười môn phối hợp."
"Mười môn phối hợp nào?"
Nghiêm Trác báo cáo từng môn một: "Ngoài vẽ tranh và trượt băng, tôi cũng có thể lái máy cày, gieo mạ, ăn, ngủ, đập đậu, ợ, nghiến răng gặm giò heo."
Tống Diên dừng một chút, xoa xoa mi tâm, nhất định mình bị điên rồi, cho nên mới thật sự tin tưởng Nghiêm Trác biết chơi mười môn phối hợp, nên anh nghiêm túc hỏi.
Nhìn thấy Tống Diên đang tức giận đến ngây người, Nghiêm Trác không nhịn được cười "haha", vừa lau nước mắt vừa cười, đến nổi cúi gập người xuống.
Trên mặt Tống Diên viết "Cút, đừng chạm vào tôi", anh nói: "Nhạt nhẽo."
Nghiêm Trác ngừng cười, mắng anh: "Tôi nhạt nhẽo mà anh còn nói chuyện với tôi."
"..."
"Này, tôi sai rồi, đừng đi nhanh như vậy, anh có cân nhắc tới cảm giác của gậy mù chưa?"
"..."
"Này, tôi sai rồi."
Sau khi đi bộ một đoạn, hai người tìm một chiếc ghế công viên ngồi xuống, cành cây đung đưa theo gió.
Nghiêm Trác nhìn nó một lúc, nói: "Học viện Mỹ thuật của chúng tôi ở gần đây."
Tống Diên nói: "Vậy kết quả của cậu trong kỳ thi tuyển sinh chung cũng phải rất tốt."
Nghiêm Trác rũ mắt: “Hưm…Cũng được thôi…”
Anh nói: "Học viện Mỹ thuật của cậu rất nổi tiếng ở địa phương."
Ca ngợi trường học của cậu chẳng khác nào khen ngợi cậu, Nghiêm Trác, nếu có người chỉ trích cậu, cậu sẽ nhất quyết phủ nhận.
Nhưng nếu có người khen ngợi cậu, cậu sẽ trở nên dè dặt và khiêm tốn: "Này... có gì lạ đâu, không phải anh còn học trường tốt hơn nữa sao?"
Tống Diên gật đầu: "Không sai."
Không có chút khiêm tốn nào.
Nghiêm Trác bình luận trong lòng.
Bình thường, anh trông như không quan tâm đến bất cứ điều gì, khuôn mặt vô cảm như một con tang thi.
Trên thực tế, anh quả thật rất kiêu ngạo.