Chương 12: Chăm sóc
Vào ngày hôm sau, Nghiêm Trác dậy sớm, đến nhà ăn để mua chiếc bánh bao hấp yêu thích của Tống Diên.
Nghiêm Trác đưa chiếc đũa cho anh, nói: "Ăn đi, anh thích mà."
Bánh bao được mang từ nhà ăn đến tòa nhà nội trú đã hơi nguội, Tống Diên không chờ đợi cắn một miếng, hương vị tốt một cách đáng ngạc nhiên.
Nghiêm Trác tràn đầy chờ mong nhìn anh chằm chằm, hỏi: "Ngon không?"
Tống Diên gật đầu, hiếm khi khen ngợi: "Không tệ."
Cái đuôi của Nghiêm Trác gần như hướng cao thẳng lên trời, vui vẻ nói: "Còn không phải nhờ tôi mua cho anh sao? Để tôi nói cho anh biết, vị giác của tôi tốt hơn người bình thường hàng vạn lần, cho nên thứ tôi thích ăn nhất định phải đặc biệt ngon hơn."
Ví dụ, khi học đại học, cậu luôn có thể tìm thấy món ngon nhất trong nhiều cửa sổ bán đồ ăn.
Tống Diên khẽ mỉm cười sau khi nghe những gì cậu nói.
"Này —— anh cười cái gì?" Nghiêm Trác hỏi.
Anh cười thật đẹp.
Tống Diên hỏi: "Cậu đã bao giờ học sinh học chưa?"
Họ đều là những người bị giáo dục bắt buộc trong chín năm, Nghiêm Trác thấy dường như bị sỉ nhục rất nhiều, cậu nói: "Anh coi thường ai đó?"
Tống Diên nói: "Tôi không có coi thường cậu, tôi chỉ là muốn nhắc nhở cậu, trước khi muốn khoe khoang thì nên viết bản thảo."
"..."
“Nếu cậu đã học về sinh học, cậu nên biết rằng có nhiều nhất 10.000 vị giác trên lưỡi của mỗi người. "
“…”
Tống Diên phổ biến kiến
thức sinh học cho cậu bằng giọng điệu bình tĩnh nhất...
Ồ không, có lẽ đó chỉ là lẽ thường tình thôi.
Nghiêm Trác bất lực, ở bên cạnh Tống Diên, có lẽ không thể điều chỉnh bầu không khí bằng sự hài hước.
Cậu nhét một cái bánh bao hấp vào trong miệng, dùng răng cắn thật mạnh.
Nghiêm Trác vô cùng tức giận!
Tống Diên dừng đùa lại, nhắc nhở: "Đừng nói chuyện nữa."
"..."
Thật sự tức chết cậu! Tức chết cậu mà!
Cho đến khi kết thúc bữa ăn, Nghiêm Trác vẫn tức giận đến mức không muốn nói.
Cậu chăm chỉ dọn dẹp thùng rác, đột nhiên nói với Tống Diên: “Tôi để ý thấy gần đây anh rất ít uống cà phê?”
Đặc biệt hôm nay thùng rác trống rỗng, chứng tỏ tối qua anh không uống một túi nào.
Tống Diên giữ im lặng, phớt lờ cậu.
Nghiêm Trác lại nói: “Chậc chậc, xem ra anh Tống vẫn có thể thuyết phục được.”
Tống Diên nói “Ừ”, lại nói: “Dù sao cậu cũng khá phiền phức.”
Nghiêm Trác: “…”
Phiền cái gì mà phiền, cậu tốt bụng nhắc nhở Tống Diên, vậy mà lại bị chê phiền!
Nghiêm Trác vô cùng tức giận, vừa định nói gì đó thì có người gõ cửa, theo bản năng đáp: “Mời vào.”
Trả lời xong, cậu phát hiện có gì đó không đúng, đây hình như không phải phòng của mình.
Cậu xấu hổ liếc nhìn chủ nhân căn phòng, may mắn là trên mặt Tống Diên không có phản ứng gì.
Ngay sau đó, cửa bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên bước vào.
Nghiêm Trác liếc nhìn nhận ra người bên kia, đó là Tống Kiều, theo sau là hai tên nhóc con kia.
Tống Kiều nhìn thấy Nghiêm Trác thì vô cùng kinh ngạc, kinh ngạc nói: "Hả? Là con, Tiểu ——"
Ông ngưng lại, quên mất đối phương họ là gì.
Nghiêm Trác thuận miệng tiếp lời: “Nghiêm Trác.”
Tống Kiều cười: “Thì ra là Tiểu Nghiêm.”
Ông nói với hai đứa trẻ: “Chào anh Tiểu Nghiêm đi.”
Tống Nha Nha mang nét mặt chưa tỉnh ngủ nói: “Chào buổi sáng.”
Tống Tiểu Ưng cũng không có biểu cảm gì: “Chào anh.”
Nghiêm Trác sờ sờ mũi: "Xin chào..."
Tống Diên nghe được Tống Kiều cùng Nghiêm Trác nói chuyện phiếm cũng không có tò mò, chỉ là ngây người nhìn chằm chằm một chỗ.
Thấy anh có vẻ mơ màng, Nghiêm Trác vỗ nhẹ vào vai anh, nhỏ giọng nói: “Tống Diên, cha anh đến rồi.”
Tống Diên: “Hả? Ai là cha?”
“Cha anh——”
Nghiêm Trác dừng lại đúng lúc, cậu chợt nghĩ Tống Diên có thể là một đứa trẻ mồ côi.
Đối với những đứa trẻ trong cô nhi viện, không biết phải gọi viện trưởng là gì.
Nghiêm Trác đổi chủ đề, nói với Tống Kiều: “Viện trưởng Tống, chú ngồi đi, đứng mỏi lắm.”
Tống Kiều xua tay: “Không được, gần đây thắt lưng của chú không tốt lắm, ngồi rất đau.”
Tống Diên cau mày: "Chú sao thế?"
Tống Kiều nói: "Không có gì nghiêm trọng cả. Hai ngày trước chú mới chơi bóng rổ với Tiểu Ưng, sau đó thành thấy này, già rồi, eo và chân đều vô dụng."
“Chú đi bệnh viện khám chưa?”
“Chỉ là chuyện nhỏ thôi, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ khỏi, đâu cần đi bệnh viện phiền phức như vậy.”
Tống Diên nhắc nhở: “Chú không được trốn bệnh sợ thuốc."
Nghe xong, Nghiêm Trác không nhịn được oán thầm trong lòng: Chẳng phải anh cũng vậy sao? Bị bong gân mắt cá chân mà không chịu để y tá xem, anh có quyền gì mà nói người khác trốn bệnh sợ thuốc?
Cậu không nhịn được nhìn Tống Diên một cách trống rỗng.
Và ánh mắt này tình cờ bị Tiểu Ưng bắt gặp, người đã từng hét vào mặt Nghiêm Trác: "Tại sao anh lại nhìn chằm chằm vào anh trai tôi?"
"..."
Tống Diên cũng tùy tiện nói: "Cậu nhìn chằm chằm vào tôi?"
Tuy Tống Diên không thể thấy, nhưng anh luôn có thể tìm ra phương hướng của mọi người một cách chính xác.
Lúc này, anh đột nhiên quay đầu nhìn Nghiêm Trác, Nghiêm Trác giật mình thốt lên: “Tôi không có, anh đừng nói nhảm.”
Sự phủ nhận của cậu quá nhanh, quá nhát gan.
Vài giây sau, Tống Diên bình tĩnh nói: "Không có thì tốt."
Là sao? Nếu tôi nhìn, anh sẽ làm gì?
Nghiêm Trác muốn khóc.
Nhưng Tống Diên không cho cậu cơ hội để khóc, vì vậy anh lại hỏi hai đứa trẻ: "Tại sao hai em lại ở đây?"
Tiểu Ưng nói: "Em nhớ anh."
Tống Diên nhướng mày: "Điều đó thực sự kỳ lạ."
Sau đó, anh hỏi lại: "Tống Nha Nha, em cũng nhớ anh sao?"
Sau khi được gọi tên, Tống Nha Nha không trả lời trong giây lát, sau vài giây, cô bé yếu ớt "hừ" một tiếng.
Thấy vậy, Nghiêm Trác thầm nghĩ: Tống Diên bình thường lạnh lùng với người khác, nhưng anh lại đối xử với em mình rất tốt.
Cậu nói đùa với Tống Nha Nha: "Vậy em có nhớ anh không?"
Tống Nha Nha không nói.
Tống Tiểu Ưng lườm cậu, trên mặt viết đầy "Tránh xa em gái tôi ra, đồ cặn bã".
“…”
Chà, Nghiêm Trác nghĩ, ấn tượng của cậu trong lòng tên nhóc đầu trứng này có thể sẽ không tốt trong một thời gian.
Tuy nhiên, cậu phát hiện ra một điểm kỳ lạ, so với việc Tiểu Ưng nói huyên thuyên sau khi nhìn thấy Tống Diên, Tống Nha Nha có vẻ im lặng lạ thường, thậm chí khi đối mặt với cậu cũng không có độc miệng.
Cậu liếc nhìn Tống Kiều, người đang nhìn họ với nụ cười trên môi, toàn thân toát ra ánh sáng của tình phụ tử.
Đôi mắt kia...
Rất giống...
Nghiêm Trác cúi đầu buộc túi rác, nói: "Vậy con đi trước, mọi người từ từ nói."
Sau khi đi ra khỏi phòng, cậu tựa người vào tường, cảm thấy buồn không thể giải thích được.
Đôi mắt của Tống Kiều rất giống ba cậu.
Mà dáng vẻ một người ba tràn đầy tình thương vừa rồi, cậu đã nhiều năm không thấy.
Nghiêm Trác hít hít mũi.
……
Bên ngoài trời lạnh, Nghiêm Trác muốn quay lại sau khi vứt rác, nhưng còn chưa đến cửa đại sảnh, cậu đã đυ.ng phải Tống Kiều đang ra ngoài hút thuốc.
Nhìn thấy cậu, Tống Kiều có chút xấu hổ, nói: "Chú bị nghiện thuốc lá."
Nghiêm Trác gật đầu, hỏi: "Có thể cho con một điếu được không?"
“Có thể, có thể.”, Tống Kiều lấy một điếu đưa cho cậu.
Sau khi Nghiêm Trác châm lửa, hai người họ đứng thành một hàng cạnh thùng rác, hút thuốc.
Tống Kiều hút loại thuốc rất nặng, hơi thuốc đầu tiên rất mạnh khiến cậu ho không kiểm soát.
Tống Kiều hỏi: “Con không sao chứ?”
Nghiêm Trác xua tay, chờ hô hấp của mình ổn định mới nói: “Tại con chưa bao giờ hút loại thuốc nặng đô như vậy, nhất thời không quen.”
Tống Kiều ngẩng đầu cười, đôi mắt ông đột nhiên nhìn xuyên qua bầu trời xám xịt, nhớ lại: "Chú nhớ khi Tống Diên học lớp mười một, lúc đó thằng bé đã bắt đầu hút loại thuốc lá này. Thằng bé chưa từng hút thuốc trước đây nhưng Tống Diên đã thích nghi rất nhanh."
Nghiêm Trác ngừng hút thuốc: "Nhưng hiện tại anh ấy hút loại thuốc rất nhẹ."
Lần trước cậu tình cờ nếm thử một điếu, đó là một điếu thuốc rất nhẹ đô.
"Con người luôn thay đổi." Tống Kiều nói: “Sau khi thằng bé có bạn gái ở trường đại học, đã thay đổi khẩu vị, Tống Diên nói nếu mùi thuốc lá quá nồng, sẽ doạ sợ con gái nhà người ta."
Bạn gái?
Nghiêm Trác ngạc nhiên.
Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng Tống Diên, người có vẻ thờ ơ và tàn nhẫn, lại có bạn gái.
Nhưng tại sao cậu chưa từng thấy qua, theo lý mà nói bạn trai mình như vậy, với tư cách là bạn gái sao lại không đến thăm.
Trừ khi……
Một ý nghĩ khủng khϊếp chợt lóe lên trong đầu cậu.
Nghiêm Trác thận trọng hỏi: “Nghe nói Tống Diên bị tai nạn xe cộ mà mất đi thị giác, như vậy... Lúc đó bạn gái của anh ấy cũng ở trên xe sao?”
Tống Kiều lắc đầu kịch liệt: “Không, không có.”
Ồ, vậy thì tốt.
Nghiêm Trác nghĩ: Nếu nó thực sự là một tình huống bi thảm như vậy, đúng là một đòn lớn đối với Tống Diên.
Vừa mới thở phào nhẹ nhõm, lại nghe Tống Kiều nói: “Người ngồi trên xe cùng thằng bé là một người khác.”
Trong lòng Nghiêm Trác lại nhảy lên một cái.
“Đó là người bạn thân nhất của nó.” Tống Kiều rít một hơi thuốc, nói: “Người bạn kia chết ngay tại chỗ.”
Đời người có rất nhiều bất lực, cái chết là một trong số đó.
Trong số các lựa chọn, cái chết là điều không thể chấp nhận nhất, là biến cố bất ngờ.
Vì quá muộn để nói lời chia tay, chúng ta sẽ mãi mãi cách biệt nhau ở hai thế giới.
Cậu dập tắt điếu thuốc, hỏi: “Có phải vì tai nạn này mà Tống Diên mới có tính tình xấu như vậy không?”
Tống Kiều sửng sốt một chút khi cậu hỏi thẳng như vậy.
Tống Kiều liếc Nghiêm Trác một cái nói: "Đây là lần đầu tiên chú nghe có người nói tính tình Tống Diên không tốt."
Nghiêm Trác hút một hơi thuốc, nhưng cậu không cảm thấy xấu hổ khi nói xấu sau lưng người khác.
Tống Kiều nói: “Thật ra tính tình thằng bé như vậy không phải ngày một ngày hai, tính tình nó từ nhỏ đã như vậy, chưa bao giờ làm chuyện mình không thích, nhìn thấy người khác đều quay mặt đi, ghét và tức giận ngay tại chỗ khi có mâu thuẫn với mọi người. Đôi khi chú cũng không thể chịu nổi tính khí thất thường của nó, sau đó tính tình của Tống Diên càng
trở nên tồi tệ hơn vì vụ tai nạn này."
Nghiêm Trác mỉm cười, câu trả lời nằm ngoài dự đoán của cậu, nhưng nó rất hợp lý.
Có vẻ như Tống Diên được sinh ra như vậy.
Nghiêm Trác nói: “Lúc trước chú có đưa danh thϊếp cho con, chú còn nhớ không?”
“Còn nhớ.”, Tống Kiều nói: “Về chú đợi mãi vẫn không thấy con gọi đến, trong lòng còn nghĩ tuổi trẻ thật tốt, bị đυ.ng như vậy cũng không sao.”
Rốt cuộc Tống Kiều nghĩ cậu bị đυ.ng tới mức độ nào, loại ảo giác nào khiến chú nghĩ rằng những người trẻ tuổi bây giờ rất mong manh ...
Nghiêm Trác tiếp tục: "Con biết chú là viện trưởng trại trẻ mồ côi, vì vậy Tống Diên—"
Tống Kiều hiểu ý cậu, gật đầu: “Con đoán không sai, Tống Diên là cô nhi."
Thì ra là thật.
Nghiêm Trác ném điếu thuốc vào thùng rác, sau đó đút tay vào túi: “Vậy Nha Nha và Tiểu Ưng?”
“Tiểu Ưng phải, nhưng Nha Nha không phải.”, Tống Kiều cũng vứt điếu thuốc, nói: “Nha Nha là con gái của chú.”
Ông thở dài: “Rất nhiều đứa trẻ trong cô nhi viện đều được nhận nuôi, chỉ có Tiểu Ưng…bởi vì khuyết tật cánh tay, nên chưa có ai chịu nhận nuôi."
Nghiêm Trác im lặng, không biết làm thế nào để an ủi người đàn ông trung niên trước mặt.
Nhìn thấy dáng vẻ không biết làm sao của cậu, Tống Kiều lại cười nói: "Không, không có tàn nhẫn như vậy đâu. Mỗi người đều có số phận của mình, con suy nghĩ kỹ đi, những người nhận nuôi kia đâu có sai gì đúng không? Người sai thực sự là những cha mẹ đã vứt con mình, sinh mà không nuôi, đúng là không có đạo lý gì cả.”
"Chú đã thấy vô số đứa trẻ bị cha mẹ vứt bỏ như rác rưởi. Chúng có khỏe mạnh và không khỏe mạnh, trai cũng như gái. Con thậm chí không thể tìm thấy một hình mẫu nào trong số chúng, chỉ có thể cho rằng đó là số phận. Chú đã nhìn thấy rất nhiều trường hợp như vậy, riết rồi cũng quen.”
Cậu nghe mà khó chịu, nhưng cứ khăn khăn muốn nghe, hít một hơi hỏi: “Vậy Tống Diên thì sao? Làm sao chú nhặt được anh ấy?”
Nhặt, Cậu dùng từ “nhặt”, cho rằng Tống Diên là do Tống Kiều nhặt được.
Nhưng Tống Kiều nói với cậu không phải.
Tống Kiều nói: "Thằng bé đã tự mình tìm đến trại trẻ mồ côi. Lúc đó thằng bé mới 2 hoặc 3 tuổi. Lúc đầu chú nghĩ Tống Diên bị lạc gia đình, nhưng sau khi hỏi, chú mới biết không phải. Thằng bé bị gia đình vứt bỏ."
Tống Kiều dần dần nheo mắt lại, đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên ông nhìn thấy Tống Diên là vào một mùa đông lạnh giá.
Anh cứ khóc không nói, ngủ một lúc do mệt vì khóc, tỉnh dậy lại tiếp tục khóc ...
Lúc đầu Tống Kiều còn tưởng anh là một đứa trẻ có chỉ số IQ thấp, nhưng sau đó ông mới biết đó là lần đầu tiên thằng bé đối mặt với thế giới tàn khốc này.
Môi trường xa lạ, những con người xa lạ, cậu bé Tống Diên hoang mang cuối cùng cũng tỉnh lại trong sự chờ đợi vô tận, anh khóc và hét lên, cuối cùng vấp ngã và nói rằng mẹ anh đã vứt bỏ anh.
Thời gian trôi qua, Tống Kiều định thần lại, thoát khỏi quá khứ, lẩm bẩm: "Nuôi tới lớn như vậy mà còn có thể vứt bỏ, đúng là quá nhẫn tâm."
Sau khi Tống Kiều rời đi, Nghiêm Trác vẫn chìm trong bàng hoàng, bầu trời u ám, sáng mà tối như chiều, không biết có tuyết rơi nữa không.
Cậu đang đứng ở sân trước, cách phòng 108 không xa, có thể nhìn thẳng qua kính cửa sổ.
Tống Kiều đã quay lại, Tống Diên và ông đang nói chuyện gì đó.
Nha Nha và Tiểu Ưng lặng lẽ ngồi bên cạnh.
Bất kể nhìn từ góc độ nào, cũng thấy đây là một gia đình rất thân thiết.
Các thành viên trong gia đình không được gắn kết bằng huyết thống, nhưng lại gắn kết với nhau bởi sự đồng hành và niềm tin.