- Thiên Thiên nè! Hay chúng ta quay về đi!
- Không! Mình không về!
- Caca lo cho pà lắm đó,sao vậy?
- Anh ấy không còn yêu mình nữa, anh ấy có người khác rồi?
- Hả? sao như vậy được, caca không thể như vậy được!
- Hồi chiều này bọn nó tới, đưa hình ân ái của caca và một người con gái cho mình xem, người con gái đó còn đến đây nữa nè.
- Hả? sao?
Chi gần như chết đứng khi nghe về tôi như vậy, tôi có làm gì đâu, cái bọn đó hại tôi mà. Khi tôi đến gặp em thì mọi chuyện không như tôi nghĩ.
Tôi đi về một vùng quê thật xa xôi, nơi mà em đang ở đó, tôi hồi hộp, tôi nhớ em rất nhiều, quả thật con đường đến nhà em phải đi qua một bờ ruộng, phải qua một con sông. Tôi bước lên trước mặt tôi là một căn nhà nhỏ, bóng dáng người phụ nữ quen thuộc trong kí ức tôi, em đang xách nước đổ vào từng lu nước, tim tôi như đau nhói khi thấy em làm việc nặng như vậy, tôi thương em quá!
Tôi bước lại gần từ từ về phía em, mà nước mắt cứ chan hòa với dưới đất, bây giờ tôi đã gần em hơn, em cũng cảm nhận được tôi đang đứng rất gần em, em không đứng vững được mém làm đỗ hết cả xô nước, tôi nhanh tay giữ được, tôi đặt xô nước xuống.
Nắm lấy bàn tay của em, bàn tay của em nay đã chay sạn với những công việc nặn nhọc ở đây, tôi đau lòng lắm, tôi lấy tay vuốt khuôn mặt của em, nước mắt em rơi khi nhìn thấy tôi, tôi vội ôm em vào lòng, cảm giác thật hạnh phúc khi tôi tìm được em, nhưng CHÁT, MỘT CÁI TÁT THẬT MẠNH VÀO MẶT TÔI.
- Thiên Thiên sao em tát anh? ( tôi không hiểu chuyện gì hết)
- Anh đi đi! Em không muốn nhìn thấy anh nữa?
- Em làm sao vậy? em có biết anh đã kiếm em cực khổ như thế nào không? Sao em kiu anh đi vậy chứ? Làm sao anh có thể đi được chứ!
- Em không cần sự thương hại của anh?
- Sao? Thương hại, anh yêu em mà Thiên Thiên , chuyện gì đã xảy ra? Nói cho anh biết đi Thiên Thiên.
Thiên Thiên không nói gì chỉ khóc và khóc, chạy vào nhà đóng cửa lại không cho tôi gặp, không cho tôi nghe câu giải thích chuyện gì đã xảy ra! Lúc đó bà con trong làng xóm ùa ra xem có chuyện gì, nhưng khi họ vừa thấy tôi là họ ném tất cả trái cây, dép vào người tôi, tôi không hiểu chuyện gì hết, cái quái quỷ gì đang xảy ra ở đây vậy, họ tiếp khách kiểu mới sao. Những người ném đồ vào tôi, lên tiếng chửi tôi rất nhiều.
- Đàn ông gì mà bỉ ôi! Vô liên sỉ! khốn nạn!
- Thứ có vợ đẹp hiền ngoan không biết trân trọng, thấy vợ có thai mà không biết lo!
- Để cho người tình xuống đây quậy phá vợ. Còn hăm he hù dọa đứa bé trong bụng.
- Đàn ông gì chỉ đáng cho chó gặm!
Trơi! Họ đang nói cái gì vậy! tôi đâu phải người như vậy! họ càng lúc càng ném nhiều đồ đạc vào người tôi hơn, lúc đó có một tên thanh niên nhìn cao ráo, cởi trần bay vào cho tôi một vọng trời dáng, khiến tôi phải lăn đùng ra đất.
- Thứ đàn ông như mày! Đừng làm đàn ông!
- Anh đang nói cái gì vậy hả? Anh biết tôi là ai không hả?
- Mày là cái thằng có vợ có con, còn đi nɠɵạı ŧìиɧ, chụp ảnh nóng đem về khoe cho vợ xem.
- Cái gì? ảnh nóng nào?
- Đây nè! ( hắn quăn tấm hình vào mặt tôi)
- Chết tiệt! ( tôi cầm tấm hình vò nát nó)
Tôi chạy ngay đến cửa mà Thiên Thiên khóa lại hét lớn.
- Thiên Thiên không phải như vậy? hãy cho anh giải thích Thiên Thiên?
- Mọi người đừng ném vào tôi như thế nữa, tôi không phải như vậy, mấy cái này là người ta hãm hại tôi mà.
- Không có nói nhiều với mày! Ném đồ vào người nó đi bà con.
Tôi không chịu nổi nữa, đành phải chạy thoát ra khỏi những người trong khu xóm đó, lúc tôi xuống dưới ghe.
- Ông ơi! Ông đi nhanh dùm cháu, mấy người đó, dữ quá!
Ông lái ghe, ổng hất tôi xuống sông. :” thứ như mày thì tự bơi qua sông đi, thứ chồng chó gặm” trời ngay cả ông lái ghe cũng không thương tiếc cho tôi, tôi đành phải tự bơi qua sông bên kia, người tôi ướt hết. Vừa bơi qua bên sông, may quá tôi gặp Chi, tôi liền nhanh chân trèo lên bờ, chạy đến gặp Chi.
Nhưng chi thấy tôi thì đi luôn, tôi cố gắng chạy theo.
- Chi! Đừng đi! Nghe tui nói đã.
- Thứ như anh, tui không có gì phải nghe.
- Chi ơi nghe tôi đi, tôi bị hại mà!
- Sao? ( Chi hết hồn khi nghe điều đó)
- Cuối cùng Chi cũng đứng lại cho Caca nói chuyện ( tôi thở không ra hơi)
- Sao mọi chuyện là như thế nào!
Tôi kể hết tất cả cho Chi nghe, không thiếu một Chi tiết nhỏ nào, Chi hứa sẽ cố gắng nói cho Thiên Thiên nghe để em không còn giận tôi nữa, Chi nói tôi cứ về thành phố trước, rồi có gì Chi sẽ báo cho tôi sau. Còn tôi, tôi sẽ về thành phố tính sổ với cái con nhỏ đó.
Đêm về dưới thôn quê vắng lặng, chỉ có những tiếng ếch nhái, cào cào, dế kêu mà thôi, chi và Thiên Thiên cùng ngủ chung với nhau, cả hai nói chuyện với nhau.
- Hồi chiều Caca có đến đây phải không Thiên Thiên
- Chi đừng nhắc đến anh ta!
- Sao vậy?
- Mình không muốn nghe gì về anh ta cả?
- Uhm, hồi chiều đi về có nghe bà con đánh anh ta dữ lém!
- Mình có thấy?
- Sao bà không ra can?
- Tui không biết nữa, thôi đừng nhắc đến anh ta nữa, mình không muốn nghe!
- Thiên Thiên….
- Từ giờ trở đi, câu chuyện chúng ta nói đến mà có Caca thì mình sẽ không nói chuyện với Chi nữa.
- Uhm.
Làm sao đây? Thiên Thiên không muốn nghe Chi nói về Caca nữa, làm sao để có thể giúp Caca đây, Chi đã lỡ hứa rồi. Chi thở dài, Chi cảm thấy tội cho Caca quá, bây giờ gia đình Caca cũng đang từ chối Thiên Thiên, Caca muốn đưa Thiên Thiên về cũng không được, phải làm cách nào đó để gia đình Caca biết hết sự thể như thế may ra cí khả năng giúp cho cả hai ở bên nhau. Thiên Thiên cái thai ngày càng lớn, tính tới tính lui không bao lâu là cô ấy hạ sanh rồi. Nếu đưa Thiên Thiên về thành phố sanh thì sẽ tốt hơn. Nhưng dễ gì Thiên Thiên chịu chứ. Caca về thành phố không biết sẽ xử con nhỏ Ngân như thế nào đây?
Buổi sáng vào công ty, khuôn mặt của tôi đỏ lên vì sự tức giận tột đỉnh trên đỉnh đầu, Ngân vừa bước vào phòng, tôi đã cáu quát lên, đến cả ngoài phòng cũng phải nghe.
- Cô kia! Cô đang làm cái quái gì thế hả? ( tôi quát)
- Em có làm gì đâu?( cô ta tỉnh bơ)
- Không làm gì hả? chứ cái này là cái gì hả? ( tôi đưa hình cho cô ta xem)
- Oh! Sao anh có được nó thế? Hình chúng ta ân ái với nhau nhìn đẹp mà!
- Đẹp con khỉ! ( một cái tát vào mặt cô ta)
- Anh đánh tôi!
- Đánh như vậy là nhẹ đó, từ giờ trở đi cô bị đuổi việc, cút ngay cho tôi!
- Anh làm gì có quyền chứ!
- Hứ! Giám đốc marketing, con của chủ tịch hội đồng quản trị, không có quyền đuổi cô sao?
- Anh dám đuổi tôi!
- Hứ!!! Ai tôi có thể xem lại, chứ riêng cô, từ giờ trở đi không có một công ty nào nhận cô vào làm việc đâu!
- Hứ…. tôi không tin là không có công ty nào nhận tôi!
- Haha…. Cứ thử đi, xem tôi có nói đúng không! Cút ngay! Đi ra khỏi phòng tôi ngay! Bấm nút biến! ( tôi cầm hết tất cả giấy tờ quăn vào người cô ấy)
- Được rồi! đợi đấy!