Mình Là Vợ Chồng Mà!

Chương 27

- Chắc caca bận gì đó thưa bác. ( hắn tỏ vẻ như đang nói tốt cho tôi)

- Bận cái gi thì bận, cũng phải hỏi thăm vợ chứ.

- Bác Hai ơi! Anh caca không tệ vậy đâu, chắc phải bận cái gì đó, ngày mai có thể anh ấy gọi lại thì sao ạh (thảo con chú 3)

- Dạ, đúng đó Bác Hai, anh caca không tệ vậy đâu( Long con chú 4)



Nhờ mấy đứa em nói đỡ mà cha tôi đã nguôi giận, nếu không chắc tôi về nước không yên với cha của mình, còn hắn thì hơi bực mình, vì không thê gây sự xáo trộn trong gia đình của tôi, nhưng ít ra hắn cũng tạo được thiện cảm với gia đình tôi.



Tôi ở bên đây, thì lo sốt cả ruột, không biết Thiên Thiên đã khỏe lại chưa, tôi lấy điện thoại gọi vào điện thoại của cô ấy.



Bên phía kia, điện thoại run lên, tên Thắng chợt thấy màn hình sáng lên, “ Chồng iu” hắn chộp lấy điện thoại, tắt không cho tôi nói chuyện với vợ, hắn tháo pin ra, quăn vào sọt rác, không luyến tiếc, có gì Hắn sẽ nói với Thiên Thiên là lúc bị rơi xuống nước, điện thoại cùng rơi xuống nên đã hư. Thế là tôi coi như mất liên lạc với Thiên Thiên.



Hắn ra ngoài, quan sát căn nhà, cắt hết cái gì có thể liên lạc được với tôi và nhà, cà vợ của tôi nữa, hắn cắt cả đường dây điện thoại, đường mạng, hắn cho người qua nhà tôi, cắt tương tự như vậy, như thế là tôi và Thiên Thiên bị cắt đức liên lạc với nhau, tôi thật sự rất lo. Tại sao tôi gọi mà không hề được, cho Thiên thiên cho cả hai bên nhà.



Một tuần trôi qua không hề có liên lạc gì với gia đinh tôi, tôi cũng không nhớ số của mấy đứa em để mà gọi, tôi chỉ nhớ đúng duy nhất 3 số, nhưng trong lúc này cũng chẳng liên lạc gì được, tôi đành viết một bức thư gửi qua cho vợ của mình.



Thiên Thiên em khỏe không? Cả tuần nay anh không liên lạc được với em, anh gọi cho em, cho nhà mình và cả căn nhà riêng của tụi mình nữa, cứ gọi là nó kêu số này không liên lạc được, anh lo cho em lắm, em bị rơi xuống hồ như vậy, em có làm sao không? Gần đây em ở nhà có vui không? Có ai ăn hϊếp vợ của anh không? Gần đây em tiếp xúc với ai? Có chuyện gì viết thư gửi cho anh nha.



Anh ở bên đây sắp về rồi, anh cũng gần tìm ra cách để có thể lấy lại công ty cho em, anh sắp tìm ra được cái tên nào đã hại em như thế này, anh muốn cho hắn một trận để làm cho em vui. Anh nhớ em nhiều lắm, đọc xong lá thư này, gửi lại cho anh anh. Em nhớ giữ gìn sức khỏe đó. Thương vợ của anh thật nhiều.



Nhưng thật không may tý nào, bức thư tôi gửi, vợ tôi chỉ nhận được phân nữa, phân nữa còn lại đã bị hắn xóa mất, hắn đã đọc được bức thư của tôi, hắn cho người qua, để triệt tiêu tôi, nhưng thật may, đã có người báo cho tôi biết, chính là Bảo, anh ấy đã giúp tôi, qua mặt được cãi lũ truy lùng đó. Đúng là dính vào những băng nhóm như thế này thật tình tôi cũng chẳng thích tý nà, tôi chỉ muốn được ở bên Thiên Thiên, sống một cuộc sống hạnh phúc, tôi mong mọi chuyện ổn thỏa, để tôi có thể trở về với em một cách bình yên nhất, chưa bao giờ tôi nhớ em như lúc này cả, có em ở đây, tôi sẽ ôm em vào lòng, hôn lấy đôi môi của em, em là tình yêu của đời tôi.



Khi thiên thiên nhận được bức thư phân nữa nội dung ấy, cô ấy gửi thư trả lời.

Hihi.. em vẫn bình thường mà, vẫn như ngày nào mà thui, em không sao hết, tuy không có anh bên cạnh như mọi khi, nhưng em không cô đơn, mấy đứa em của anh,cùng anh thắng, dẫn em đi chơi nè, đi ăn, xem phim, thậm chí dẫn em đi mua đồ mới nữa, cà nhà mong anh về lắm đó. Anh làm việc vừa sức thui nha, anh mà bệnh là em lo cho anh lắm đó, em không thể bay qua mà chăm sóc cho anh được. Anh giũ gìn sức khỏe nha, yêu anh!!!



Bức thư nhanh chóng được gửi qua cho tôi, tôi đọc mà sao lại thấy cái tên Thắng ở đây nữa, sao hắn cứ đi theo vợ tôi hoài vậy nè, tôi muốn về nhà ngay bây giờ, lúc đó Bảo kêu tôi ra ngoài nói chuyện.



- Caca tôi có tin này cho anh!

- Tin gì vậy Bảo!( tôi hồi hộp)

- Có phải người đàn ông này hay đi chung với vợ anh không? ( Bảo đưa tấm hình của Thắng cho tôi xem)

- Đúng rồi, hắn tên là Thắng! mà sao?

- Người này lúc học phổ thông, đã quan hệ với vợ anh, hắn vượt ngục, lập thành một băng nhóm xã hội đen ghê gúm, cho người vào các công ty, tìm mọi cách biến công ty của khác thành tiền của mình. ( jerry lên tiếng)

- Hắn đồng thời là một tay buôn ma túy, mà cảnh sát đang truy lùng, nhưng chưa hề bắt được quả tan, vì hắn mua hết cảnh sát trong cái khu vực đó, nên hắn dể dàng làm mọi thứ, mà chả sợ một tên cớm nào. ( bảo tiếp tục)

- Hắn có một cái tên mà đàn em hay gọi đó là ĐẠI BÀNG

- Sao? ĐẠi BÀNG sao?? ( tôi như chết đứng khi nghe cái tên đó)

- Đúng hắn là ĐẠI BÀNG một tay không dể đối phó tý nào! Hắn có tài đóng kịch cực hay, đặc biệt là tài giả giọng nói!

- Trời ơi!!!tên khốn nạn! ( tôi giận giữ, đập bàn thật mạnh) vậy là người nói chuyện với tôi hôm bữa không phải là cha tôi, mà là hắn.

- Là sao ? ( bảo và jerry không hiểu tôi nói gì)

- Tôi kêu vợ tôi tránh xa hắn ta ra! Tôi đã không có linh cảm tốt gì về hắn. hèn chi từ lúc đó trở đi. Tôi không thể liên lạc được với bất kì ai bên VN cả.

- Thì ra là vậy, đồng bọn của hắn đang truy lùng anh đó caca àh, anh phải cẩn thân, có thể tụi nó sẽ mò đến đây.

- Uhm, tôi biết rồi. Tôi làm phiền các bạn quá!

- Không sao? Chúng ta giống nhau mà! ( bảo vỗ vai tôi)

- Giống nhau? ( tôi tỏ vẻ để biết chắc chắn Bảo ko phải là trai thật sự)

- Chúng ta không phải là đàn ông, nhưng chúng ta có bộ não, hành động như một người đàn ông, sẵn sàng bảo vệ người mình yêu thương, như thế chúng ta cũng xứng đáng để làm đàn ông chứ. Haha….



Tối hôm đó tôi không ngủ được, nhìn thấy tấm hình của hắn là tôi chỉ muốn gϊếŧ hắn.



Tôi nhanh chóng, viết một lá thứ gửi cho em:



Thiên Thiên em không được qua lại với Thắng nữa, hắn là người xấu, hắn là người hại hai bên gia đình chúng ta, hắn làm cho công ty em phá sản. Anh sẽ cố gắng về sớm nhất có thể. Iu em!!!



Bức thư nhanh chóng được đưa sang qua VN, nhưng nó không đến tay em, nó vào tay của Thắng, Thắng biết tôi biết được hết tất cả về hắn, hắn tăng cường lực lượng đi lùng xục tôi khắp mọi nơi, mấy ngày gần sắp về VN tôi không dám bước ra khỏi nhà nữa, chỉ ở trong căn biệt thự đó cùng Bảo và Jerry. Bảo cho tôi 2 cây súng phòng hờ, lỡ có gì thì cũng đỡ kịp, Bảo dặn tôi lúc nào cũng phải mang theo nó bên mình hết.

Chúng tôi đang dùng bữa chiều tại căn biệt thự, thì bổng nhiên chúng tôi nghe tiếng xe mô tô phân khối lớn rồ ga, kèm theo tiếng súng nổ không dứt, chúng đã tìm ra được nơi ẩn náo của chúng tôi, chúng tôi lập tức chạy tìm nơi có thể tránh được súng đạn, bọn chúng gồm có 5 đứa, chúng không mặc đồ đen, chúng mặc toàn đồ trắng, ngay cả chiếc mô tô và súng chúng cầm trên tay đều màu trắng, chúng phóng xe thẳng vào biệt thự, làm tan nát hết các cửa kính, cửa số, dưới sàn nhà bây giờ toàn là những tấm kính vỡ vụng.



Chúng dùng súng bắn hết các góc xung quanh, cả ba chúng tôi cùng một liều xong lên, dùng súng bắn vào tay của tụi nó, tụi nó buôn hết tất cả các súng xuống. thế là có một trận đánh kịch liệt diễn ra tại căn biệt thự rộng lớn. Ba đánh Năm.



Hai thằng dí tôi vào nhà bếp, cái bàn dài đã ngăn cách chúng tôi ra, tôi nhìn xung quanh xem có cái gì để có thể làm vũ khí chống lại tụi nó, tôi nhanh chóng chộp ngay mấy cái chảo trên bếp, ném thật mạnh về phía chúng, chúng khỏe quá, trúng như thế mà chẳng xi nhê gì cả, tôi nhanh chóng nhảy lên bàn, chúng thấy tôi đang đứng trên bàn kèm với khăn trải bàn, chúng giật mạnh chiếc khăn trải bàn, tôi nhanh chóng phát hiện kịp, nhảy xuống đất, cả hai tên xông lại định bắt lấy tôi, nhưng tôi nhanh chóng lăn qua cái bàn, dùng chân đạp cái bàn thật mạnh, hai tên đó liền dùng chân đạp lại, thế là cái bàn bể tan tành.