Mình Là Vợ Chồng Mà!

Chương 25

-Thui bỏ bớt ở nhà đi em, nhiều lắm ùi.

-Không được, còn thiếu cái gì nữa ta.

-Thiếu một nụ hôn ( tôi cười khắc khắc)

-Anh này, giỡn hoài , để em cố nhớ xem.

-Hết rồi vợ iu của anh ( tôi ôm vợ từ đằng sau)

-Àh! Khăn tắm, để em đi lấy. ( tôi nhìn vợ cười mà lắc đầu) hồ sơ của anh, anh soạn xong chưa, kẻo quên phải chạy về nhà lấy.

-Xong hết rồi, bà xã( tôi đưa chiếc va li cho em xem, vỗ mạnh vào va li vài cái)

-Đi qua đó, làm gì thì làm, cũng phải nghĩ đến sức khỏe của mình đó, anh hay lơ là sức khỏe của mình lắm đó. ( cô ấy ôm lấy tôi, cùng ngồi trên giường)

-Hi hì… anh lúc nào chẳng khỏe, anh chỉ lo cho em thui. Đáng lẽ thời gian này anh phải bên em mới đúng, mà anh lại đi vào lúc này.

-Không sao mà, em đã rủ Chi qua ở chung với em, khi anh đi xa rồi.

-Uhm, như thế anh yên tâm hơn.



Ngày tôi ra sân bay, đi công tác xa, cũng là ngày hắn đến gần cô ấy, Chi qua ở chung với Thiên Thiên, ăn chung, ngủ chung, đi chơi chung, kể cho nhau nghe nhiều chuyện trên trời dưới đất, mấy đứa em của tôi nó cũng qua ở cùng với Thiên Thiên, tụi nó làm náo loạn mái ấm của tôi, khi tôi gọi điện thoại về hỏi thăm em, là nghe la chí chóe trong điện thoại. Tôi cũng cảm thấy vui vì em đã bớt buồn hơn, dù tôi không ở bên cạnh em.



Khoảng thời gian tôi làm việc bên Malaysia, tôi được đưa tới một căn biệt thự, tráng lệ cao rộng, chưa bao giờ tôi được nhìn thấy một căn biệt thự nào đẹp đến như vậy cả, tôi được sắp xếp ở một phòng riêng, thật sự tôi cũng không biết chủ nhân căn biệt thự này là ai cả, đến nơi tôi đi thăm quan xung quanh. Rồi trở về phòng của mình, sáng mai có thể tôi biết được chủ nhân căn biệt thự này là ai.



Trong khi tôi không có ở nhà, thì hắn tìm đủ mọi cách để đυ.ng mặt với Thiên Thiên, hắn biết Chi và Thiên Thiên đang ở cùng nhau tại căn nhà riêng của chúng tôi, hắn đến với tư cách sẽ là người giúp Thiên Thiên lấy lại công ty, nhưng thật sự đó là cách duy nhất để hắn biết được, mọi hoạt động đó giờ công ty làm việc ra sao, chứ hắn chả có ý gì tốt đẹp. hắn nói chuyện với Thiên Thiên và Chi, hắn tìm cách để tạo một cái gì đó ấn tượng đẹp cho Chi để không bị nghi ngờ, hắn cũng tài thật, không ai nghĩ hắn là kẻ xấu nữa, chỉ có tôi thấy khó chịu về hắn.



-Anh Thắng àh! Số tiền em mượn anh đó, có thể em không trả nổi!

-Trời! em nghĩ anh đến đây là đòi tiền em sao Thiên Thiên.

-Em… em không có ý đó!

-Tờ giấy mượn tiền gì đó, anh đã đốt nó rồi, bây giờ em không còn nợ anh gì cả.( dễ gì hắn đốt, hắn chỉ xạo không chớp mắt thui)

-Trời, anh tự tay đốt một số tiền lớn như thế sao?

-Không lẽ anh bắt em đi tù sao? Anh không thể thấy em chịu khổ như vậy được? mà tiền là gì chứ, giúp em được thì hay biết mấy, nhưng không hề giúp gì được cho em, chỉ càng làm cho em thấy nặng nề hơn thôi.

-Anh tốt với em quá! ( thiên thiên nói như muốn khóc)

-Đừng như thế chứ, anh chỉ muốn chuộc lại lỗi lầm khi xưa đã gây ra cho em thui.

-Bây giờ em chẳng còn gì cả.

-Sao lại không? Em còn có gia đình caca, chi và anh đấy thui.

-Em… Em….



-Anh đã trả nợ cho em hết rồi ( hắn lại xạo tiếp, tiền của các công ty phá sản đều rơi vào tay hắn, hắn đưa cho Thiên Thiên một tờ giấy, có tất cả chữ kí của các công ty là nợ đã được xóa, tờ giấy đó cũng là giả, do hắn bắt tất cả các chủ công ty, ép buộc kí mà, chỉ lấy chữ kí làm tượng hình thôi, trên thực tế, nợ vẫn còn nguyên)



-Trời nợ đã được trả hết ròi Thiên Thiên àh ( chi nhìn mà như mún hét lên, chi bắt đầu thấy hắn có vẻ thay đổi)

-Em tin anh rồi chứ. Hôm nay chúng ta đi ăn đi, ăn mừng vì Thiên Thiên xóa nợ.

-Nhưng nhưng mà.. ( thiên thiên lưỡng lự)

-Đi đi bà, tui đi chung với bà mà, lo gì ( Chi nắm tay Thiên Thiên mỉm cười)

-UHm, chúng ta cùng đi chung mà. ( hắn đóng kịch giỏi thật)



Thiên thiên cũng phải đồng ý thôi, làm sao từ chối được, khi nghĩ rằng hắn trả nợ hết cho mình chứ, Thiên Thiên bắt đầu biết ơn hắn, buổi tối diễn ra thật vui vẻ, đầy tiếng cười, tiếng cười của hắn không ai biết rằng, tiếng cười này là cười cái ngu ngốc của Thiên Thiên, đã bị lừa một lần như vậy rồi, mà bây giờ bị lừa mất cả công ty cũng không biết, ngay cả số nợ còn nguyên mà cứ nghĩ đã trả hết rồi, hắn cảm ơn trời vì đã cho kế hoạch của hắn tiến triển tốt đẹp như thế, không hề có một trở ngại nào hết.



Hắn cứ nghĩ rằng tôi là một đứa tầm thường, không biết gì về hắn, nhưng hắn đã sai lầm, trở ngại của hắn chính là tôi, hắn không còn quan tâm đến tôi nữa, hắn nghĩ tôi như một con chốt trong quân cờ, thế nào rồi cũng tự chết, không cần hắn ra tay chi cho tốn sức, hắn cũng chưa hề biết tôi bắt đầu tìm ra được bước giải cho bàn cờ ấy.



Buổi tối kết thúc, hắn đưa Chi và Thiên Thiên về đến tận nhà, hắn chúc cả hai ngủ thật ngon và mơ những giấc mơ đẹp.



-Thiên Thiên hôm nay đúng là ngày vui của bà đó, nợ của công ty đã được trả hết.( chi cười thật tươi)

-Uhm, đúng là nợ đã trả hết, nhưng tui không thể lấy lại công ty được.

-Trời, caca sẽ lấy lại cho bà.

-Uh, nhưng sao tui lo quá.

-Hì hì… caca của bà mà, tui nghĩ không tầm thường đâu.

-Uh.

-Bà sẽ kể chuyện này cho caca nghe chứ!

-Có thể, nhưng đợi anh ấy về nước cái đã, như thế sẽ hay hơn.

-ờ, tùy bà mún làm gì làm.

-Nhưng Chi cũng không được cho caca biết đó.

-Uhm, hứa, ngủ đi bà, tôi buồn ngủ quá!!!



Thiên Thiên mìm cười khi thấy Chi ngủ như một đứa con nít vậy, Chi chưa có bạn trai, Chi cứ vô tư như ngày nào, chẳng lo nghĩ chuyện gì cà, Thiên Thiên nhìn tấm hình để kế bên giường ngủ, tấm hình cưới của hai đứa, trông thật hạnh phúc, tối đó Thiên Thiên ôm tấm hình ngủ thật ngon.



Buổi sáng tôi thức dậy không có Thiên Thiên ở bên cạnh, chỉ có một mình tôi trên giường, tôi thay đồ rồi chuẩn bị biết được chủ nhận căn biệt thự này, cũng chính là người sẽ giúp tôi lấy lại công ty cho cô ấy.



Tôi bất ngờ là trước mặt tôi không phải là một người lớn tuổi hơn tôi nhiều, người đó lớn hơn tôi chừng 2 tuổi thôi, nhưng tôi cảm nhận được gì đó , người đó “giống” tôi, khi cả hai chạm mặt nhau, thì nhận ra chúng tôi đều có một điểm chung. Vì khi gặp một người giống mình, sẽ có một cảm giác rất khác, dù người đó có làm gì đi chăng nữa, vẫn nhận ra. Mọi người xung quanh không ai nhận ra, nhưng chúng tôi thì nhận ra nhau.



-Anh Caca ,anh ngồi đi làm gì mà nhìn tôi như muốn nuốt tôi luôn vậy?

-Ờ ờ… ( giọng người ấy có vẻ trong hơn tôi, giọng con gái mà) chào anh! Sao anh biết tôi.

-Trời có gì đâu, anh qua đây thì tôi phải biết anh chứ, tôi xin tự giới thiệu tôi là Bảo, người sẽ hợp tác làm việc với anh trong hai tuần tới.

-Chào! Anh Bảo!( tôi bắt tay) Còn người phụ nữ đang đứng kế anh là ai vậy?

-Àh! Là vợ sắp cưới của tôi! Cô ấy tên là Jerry!

-Àh! Cô ấy nói tiếng việt được không?

-Chào anh caca. ( giọng jerry)

-Àh! Hân hạnh được làm quen với anh, em có nghe anh Bảo kể, vợ anh bị người ta lừa mất cả công ty phải không?

-Uhm ( tôi buồn bã)

-Đây!( Bảo đưa tôi một sắp hồ sơ)



Tôi lật đật, mở bao hồ sơ ra, đó là những bản hợp đồng Thiên Thiên đã kí, những dự án cải thiện công ty, chúng bị sao chép, đặc biệt Thiên Thiên đã kí vào một tờ giấy tôi đọc mà run cả tay.