Mình Là Vợ Chồng Mà!

Chương 10

Thế là từ đó trở đi, các nhân viên trong công ty đồn ẩm cả lên rằng Thiên Thiên sắp làm con dâu của ông chủ tịch, chính là ba tôi, họ đồn rằng chắc chắn chúng tôi sẽ cưới nhau.



Và cứ thế tình cảm của chúng tôi ngày càng tiến gần lại nhau nhiều hơn, tôi và Thiên Thiên như hình với bóng, chia sẽ với nhau nhìu thứ, công việc bạn bè, tôi cũng được làm quen được với bạn của Thiên Thiên



Còn một tuần nữa là chúng tôi sẽ đi Đà Lạt với nhau để tham gia sự kiện của công ty nhà chúng tôi, lúc đó tôi đang đi xuống dưới phòng xem các nhân viên làm việc như thế nào thì Thiên Thiên bổng xuất hiện trước mặt tôi.



-ấy da, hum nay có người xuống thăm nhân viên của mình nữa ta?

-Anh đâu có vô tâm dữ vậy!

-Dạ, em chào giám đốc ( một nhân viên nữ lên tiếng ), em là người mới vào, xin giám đốc chỉ dạy.

-Àh! Hì hì… không cần đến tôi đây, mọi người ở đây vẫn có thể giúp cô mà.

-Giám đốc lại khiêm tốn, àh em xin tự giới thiệu em là Mai, sẽ là thư kí bên giám đốc.

-Hả? ( tôi vô cùng ngạc nhiên vì điều này, còn Thiên Thiên cô ấy không một chút cảm giác còn cười đáp lại)

-Em là thư kí mới cho giám đốc hả? ( thiên thiên nhìn tôi) chừng nào em vào làm việc?

-Dạ, em nghe nói là chắc khoảng 2 tuần nữa?

-Hihi.. rất vui được làm quen với em? ( tôi rất ngạc nhiên, sao cô ấy không ghen, điều đó làm tôi càng ngày càng hạnh phúc)

-Thiên Thiên quay qua nhìn tôi : anh làm gì đứng đơ người vậy? nhân viên mới của anh đó.

-Anh anh….



Trong lúc tôi và Thiên Thiên về phòng, đám nhân viên cứ xì xà xì xồ, nói rằng Thiên Thiên sắp có đối thủ, vì đối thủ của Thiên Thiên cũng xinh đẹp, thông mình, lanh lẹ. Thiên Thiên hình như đã nghe được những thứ từ các nhân viên bàn tán xôn xao.



Lúc về phòng, Thiên Thiên đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài, tôi nhìn em thật kỉ, em càng xinh đẹp và dể thương khi có những làn gió thổi qua tóc em, Tôi tiến về phía em từ đằng sau, lấy tay vòng qua eo của em, ôm em vào lòng mình.



-Ai cho anh ôm hả? Ôm là phải trả tiền đó?

-Anh cứ ôm, mà không trả tiền?

-Anh sắp có nhân viên mới đó. ( cô ấy nói như mún chọc tui vậy)

-Em ghen hả?

-Ai mà thèm ghen chứ? Anh mà bắt cá hai tay là anh chết với em đó.

-Anh đâu bắt cá bằng tay, anh bắt bằng lưới không àh.

-Cái gì??? ( lúc đó cô ấy không cho tôi ôm nữa, lấy một chân đạp mạnh vào chân của tôi khiến tôi đau điến)

Cô áy giận và bỏ đi ra ngoài, tôi thấy kì lạ, tôi chỉ giỡn thui mà, làm gì mà giận dữ vậy. Cũng đúng lúc đó có người kêu tôi qua gặp chú.

-Hi! Cháu trai của chú! Cô thư kí mới cháu gặp chưa?

-Tại chú đó, mà cô ấy giận cháu.

-Thiên Thiên àh?

-Chứ ai vào đây nữa? Thiên Thiên làm thư kí cho cháu được rồi.

-Chú thấy công việc ngày càng nhìu, thì chú đưa người giỏi vào giúp cháu thui.

-Haiz… Thiên Thiên giận cháu luôn rồi!

-Trời, tưởng cái gì bự lém, để chú giúp cháu.

-Sao? Làm sao để cô ấy hết giận cháu.

-Sắp tới là ngày gì cháu biết mà?

-Ngày gì chú? Đi Đà Lạt hả?

-Trời , phải cháu không đó caca ,trước một ngày đi Đà Lạt là sinh nhật của Thiên Thiên, cháu không biết hả?

-Dạ, cháu đâu biết đâu. Cám ơn chú nha, nếu không là cháu tiu rồi.



Thế là ngày qua ngày, cô ấy giận tôi thật, tôi nhắn tin cô ấy cũng không trả lời, lên công ty cô ấy cũng chẳng thèm nói chuyện với tôi tiếng nào, mấy ngày đó tôi buồn ơi là buồn, khi không được gần cô ấy, không được nói chuyện, không được thấy nụ cười của cô ấy. Trong đầu tôi chợt nghĩ ra để làm cho cô ấy vui, và hết giận tôi.



Ngày sinh nhật Thiên Thiên cũng đến, trong văn phòng tôi không bắt chuyện trực tiếp với cô ấy, lấy điện thoại nhắn tin cho cô ấy, cô ấy chỉ cách xa tôi chừng 2m.



Caca:” happy birthday cô thư kí xinh đẹp của giám đốc caca, chúc thư kí của caca ngày càng thông minh,sắc sảo, luôn cùng làm việc với caca, và luôn thương yêu caca nha”

Thiên Thiên :” chúc vế sau, gì mà khôn quá dạ?”

Caca: “hihi.. tưởng có người giận mình lâu đến vậy? may mà người đó trả lời tin nhắn của mình”

Thiên Thiên: “ hứ… ple ple…”

Caca:” cô thư kí có muốn đi chơi với caca vào tối nay không? “

Thiên Thiên: “ ai thèm đi chơi với giám đốc”

Caca: “ thui mà, cho anh năn nỉ được hog?, mấy hum nay anh buồn lắm đó, không thấy em cười, không dc đứng gần em”

Thiên Thiên :”hihi…”

Lúc đó cũng hiểu được rằ

ng cô ấy đã đồng ý đi với tôi. Tối đó , tôi qua nhà ghé chở cô ấy đi, theo kế hoạch của tôi đã bày ra, tôi lấy một cái khăn mỏng màu đỏ, bịt mắt cô ấy lại. Cô ấy cảm thấy hồi hộp, không biết tôi sẽ dành cho cô ấy một điều gì có vẻ rất bí mật. Tôi chở cô ấy đến nhà hàng, tôi đã đặt sẵng và mời tất cả bạn bè của cô ấy, gia đình tôi, gia đình cô ấy, cùng với những người bạn đồng nghiệp làm chung công ty với chúng tôi. Có cả nhân viên của tôi nữa.



Lúc đến nhà hàng:

-Anh đến nơi chưa? Sao em hồi hộp quá? Điều bất ngờ là gì vậy? cho em biết đi.

-Từ từ em sẽ biết mà, anh dẫn em đi nè, cẩn thận đó bậc thang, bước từ từ thôi.

-Sao mà im lặng vậy anh?

-Từ từ em sẽ biết.



Tôi đưa cô ấy đến, tháo miếng vải màu đỏ đã bịt mắt cô ấy suốt khoảng đường đi. Mọi người reo hò, :” happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday, happy birthday, happu birthday to you” cô ấy ngạc nhiên đến nổi, phải dùng tay che miệng của mình lại, để đừng bộc lộ cảm xúc vui sướиɠ của mình quá nhìu. Cô ấy quay qua nhìn tôi.



-Anh làm điều này vì em sao?

-Uhm, vì em. ( tôi nhìn thấy được niềm hạnh phúc trên khuôn mặt cô ấy)

-Em cám ơn anh nhìu lắm, lâu lắm rồi em mới có được một buổi tiệc sinh nhật như thế này.

-Tôi nhìn em và mỉm cười ( hì hì… chuyện đó tôi biết chứ, nên tôi mới bỏ hết sức ra làm cho Thiên Thiên, mất mấy ngày tôi mới đi hỏi tùm lum người về cô ấy, tôi còn biết cô ấy có một người bạn rất thân tên là Chi, Gia đình Chi phải sang nước ngoài ở, rồi mất liên lạc với bên đây lun, nên thiên thiên dường như mất đi một người bạn rất thân, nhưng may sao, vô tình tôi nghe nói Chi bạn của Thiên Thiên đã về nước, hiện đang ở đây, tôi đã kiếm và mời Chi đến dự buổi tiệc sinh nhật của Thiên Thiên, tôi thầm nghĩ hôm nay chắc Thiên Thiên sẽ khóc trong hạnh phúc quá )

-Chi!!! ( thiên thiên hét thật lớn, khi thấy người bạn xa cách của mình suốt bao nhiêu năm nay, mà không thể liên lạc được với nhau)

-Là Chi đây!!! ( Thiên chạy tới, ôm trầm lấy Chi, với nước mắt tuôn trào)

-Hum nay là sinh nhật của bà mà, sao lại khóc chứ?

-Tui khóc vì tui nhớ bà đó biết không? Đi một mạch không để lại lời nhắn gì cho tui hết.

-Hì hì…nè, anh ấy là bạn trai của bà hả?

-Anh nào?

-Thì cái anh giám đốc đang mặc quần tây áo sơ mi đen đứng đằng kia kìa.

-Hứ… ảnh là sếp tôi đó.

-Sếp hả? sếp và thư kí. Khai thiệt đi.

-Uh thì, tui… tui… có cảm tình với anh ấy, hình như tui yêu anh ấy mất rùi.

-Hé hé… biết ngay mà. Anh chàng như thế mà không yêu mới lạ?

-Nè, bà biết gì về anh ấy, mà nói tùm lum thế hả?

-Biết sao không biết?

-Sao?

-Thui, chuyện đó tối nay tụi mình tâm sự. Bà mừng tui quá, bà quên ba của bà lun kìa.