Mình Là Vợ Chồng Mà!

Chương 9

Cô ấy nhìn lên thì thấy khuôn mặt tôi, ngay miệng bị bầm và có vết máu, cô ấy lấy bông gòn chậm lên miệng của tôi, từng chút một, lúc đó khoảng cách của hai chúng tôi rất gần nhau, tôi lại được một lần nữa , được nhìn ngắm khuôn mặt của cô ấy thật kỉ, khuôn mặt hôm nay tôi nhìn rất khác với khuôn mặt ngày thường, ngày thường cô ấy vui vẻ, vô tư biết bao nhiêu, nhưng hôm nay khuôn mặt của cô ấy cho tôi thấy, cô ấy rất lo lắng cho tôi, nhẹ nhàng cẩn thận chăm sóc vết thương cho tôi.



Hai ánh mắt, tôi và Thiên Thiên nhìn nhau thật lâu, tôi lấy tay vuốt nhẹ tóc cô ấy, khuôn mặt của chúng tôi càng ngày càng gần nhau hơn, đôi môi chúng tôi càng ngày càng gần xát với nhau, tôi cảm nhận được hai đôi môi của chúng tôi đang chạm vào nhau, nhưng trong một thời gian rất ngắn, tôi đã rời khỏi chiếc môi xinh xắn của Thiên Thiên.Tôi nhìn Thiên Thiên:



-Cảm ơn em đã chăm sóc vết thương cho anh.

-( cô ấy chỉ nhìn tôi mỉm cười, tựa đầu vào vai tôi) Em đã nói là đừng đuổi theo, mà anh không nghe lời em gì hết?

-Hì hì… anh sợ ba sẽ la em.

-Cũng may, anh chỉ sơ sát nhẹ thôi, không có chuyện gì hết. Anh mà có gì chắc em hối hận không kịp.

-Oh! Cô thứ kí xinh đẹp của mình, cũng biết lo lắng hả ta?

-Anh làm như em vô tâm lắm vậy!

-Hì hì… Em làm bạn gái của anh nha?

-( cô ấy ngồi dậy, nhìn thẳng vào mắt tôi, làm tôi hết cả hồn) anh mới nói gì đó, làm bạn gái là sao hả?

-ờ ờ… ý của anh là em có đồng ý ở bên anh không? Anh không biết nói như thế nào?

-Anh đúng là ngốc! Đã như thế này rồi, còn hỏi em câu đó!



Thế là tôi đã hiểu ý của Thiên Thiên, tôi hy vọng mọi thứ sẽ tốt đẹp từ lúc này trở đi.



Bất chợt có tiếng gõ cửa.



-Ba vào được không?

-Dạ ba vào đi.

-Cháu sao rồi caca? Trông có vẻ chỉ bị sây sát ngoài da thôi.

-Dạ, không sao thưa bác.

-Ai sẽ đưa cháu về caca?

-Ba ơi, để con đưa ảnh về.

-Ai sẽ chở con gái ba về nhà lại đây?

-Dạ, có gì cháu sẽ kêu tài xế chở Thiên Thiên về.

-Uhm, cũng được.



Thế là, Thiên Thiên đưa tôi về nhà, cả nhà không hiểu tại sao trên người tôi lại thương tích đầy mình, đến nổi phải nhờ Thiên Thiên đưa về nhà.



-Thiên Thiên, caca nó sao vậy? sao cháu phải đưa nó về? ( cha tôi lo lắng)

-Dạ anh ấy bị ăn cướp đánh.

-Trời!! đi đâu mà bị cướp giật vậy nè?

-Dạ, túi xách của cháu bị giật, anh ấy đuổi theo hắn, và bị hắn cho một trận.

-Thế có lấy lại được túi không?

-Dạ, không, đánh xong caca hắn chạy mất.

-Caca!!!( cha tôi như quát vào mặt tôi)

-Bác đừng la anh ấy, anh ấy vì cháu nên mới vậy, bác phải la cháu mới đúng.

-Đâu, em có lỗi gì đâu. Cha lỗi đó của con, do con không cẩn thận.

-Thôi thôi, hai đứa đừng đứng đó dành tội cho nhau nữa. Con đưa caca lên phòng giúp bác nhá.

-Dạ.



Thiên Thiên dìu tôi lên phòng, với bao nhiêu ánh mắt đang dòm ngó cô ấy, mọi người trong nhà dường như có vẻ rất vui và an tâm thì phải. Nhưng dù sao tôi cũng phải cảm ơn họ, đã không chia cắt tôi và Thiên Thiên, còn ủng hộ hết mình. Thiên Thiên đỡ tôi ngồi trên giường, cô ấy ngắm hết những thứ xung quanh phòng tôi, cô ấy rất là ấn tượng với bộ sưu tập xe hơi nhỏ của tôi.



-Anh là con trai mà phòng gọn gàng quá!

-Anh có dọn đâu, toàn là người giúp việc dọn phòng cho anh đấy thôi!

-Thì ra là thế? Cách bố trí này cũng do người làm sẵn hả?

-Không, anh sắp xếp hết đó.

-Hì hì… em thích cách sắp xếp của anh, nhìn nó theo một cách thống nhất.

-Cảm ơn em.

-Thôi em phải về, kẻo ba của em chờ.

-Khoang đã, trước khi về phải hôn anh một cái đã ( tôi chỉ tay lên má )

-Hứ… tính lợi dụng người ta hả?

-Không hôn từ biệt là anh giận đó.( tôi quay mặt chỗ khác)

-( cô ấy cười tủm tỉm, đến lại gần tôi để hôn lên má, nhưng tôi quay lại, đê cho môi tôi đυ.ng vào môi của ấy, cô ấy quánh tôi tới tấp) Anh lừa em!

-Đừng đánh nữa, anh đau. ( tôi đau thật với những cái đánh của cô ấy)

-Em xin lỗi, em không cố ý đâu.

-Vậy hôn anh một cái ngay đây nè ( tôi đưa tay chỉ lên môi).

-Em không bị anh gạt nữa đâu.



Cô ấy về nhà, với anh Tâm tài xế thân thiết của cha tôi. Cả đêm hôm đó, tôi ngủ rất ngon, tôi bắt đầu cảm nhận rằng tôi đã yêu Thiên Thiên, hình ảnh của nàng luôn hiện trong tâm trí của tôi, hể nhắm mắt lại là hình ảnh của nàng xuất hiện.

Còn về phía Thiên Thiên, tối đêm đó Thiên Thiên cứ nghĩ đến Caca, nghĩ đến ngày đầu tiên gặp caca, lúc biết được làm việc chung với caca, nhớ đến lúc trời mưa cúp điện ở văn phòng, caca đã ở bên cô, làm cho cô bớt sợ hãi hơn, caca đã ở bên cô lúc khách sạn, lúc caca đuổi theo tên cướp. Đến lúc cô chăm sóc caca. Cô chợt cười và nhớ đến, nụ hôn caca dành cho cô, cô mong ngày mai sẽ gặp caca ở công ty



Chap 8



Buổi sáng hôm đó, Thiên Thiên thức dậy rất sớm làm đồ ăn sáng cho tôi, Thiên Thiên nhắn tin ,nói là hôm nay đừng ăn sáng, đã có Thiên Thiên làm đồ ăn sáng mang cho tôi rồi, hôm nay tôi không đến rước Thiên Thiên được, đi đến công ty một mình, tôi vào trước xem bản kế hoạch lát nữa sẽ qua nộp cho chú ba của tôi.

Đang loay hoay với sấp hồ sơ thì Thiên Thiên đã đến.



-Chào buổi sáng! Giám đốc của em!

-Hì hì… Đồ ăn sáng của anh hả?

-Hog! Là của em.

-Ủa? sao hồi sáng em nt nói là anh khỏi ăn sáng mà!

-Ai kiu anh ngốc nghe lời em chi!

-Hả? em nỡ để cho người bệnh nhịn đói sao?

-Hí hí… thì sao chứ?

-Em ác quá! Hog cho ăn thì thui ( tôi làm mặt giận, soạn tiếp hồ sơ)

-Hihi.. em giỡn mà! Của anh đó! Anh ăn đi, nguôi hết bi giờ?



Cô ấy thật láu lỉnh, lúc nào cũng kiếm cái gì đó để chọc tôi, bữa sáng cô ấy làm cho tôi nhìn cũng ngon mắt, cơm chiên trứng. Hì hì.. nó tuy đơn giản nhưng tôi cảm thấy rất ngon, ước gì ngày nào cũng có người làm buổi sáng cho mình ăn.

Ăn sáng xong, cô ấy đưa tôi ly trà, do chinh tay cô ấy pha, trà thật thơm thật ngon. Hạnh phúc thật, khi có người lo cho tôi đến như vậy. Một lúc sau tôi cùng cô ấy qua phòng chú ba của tôi để nộp bản thảo.



Chú làm cho tôi và cô áy hồi hộp, đọc thật kỉ không bỏ qua các chi tiết nào, chú nói rằng chúng tôi cần phải nổ lực nhiều hơn nữa, như vậy là tạm ổn rùi, chú hỏi thăm sức khỏe của tôi, sau đó nhìn tôi và Thiên Thiên mỉm cười.



-Chú mong Thiên Thiên sẽ là thảnh viên nhà minh.

Thiên Thiên đỏ mặt vì câu nói đó, còn tôi thì nhìn chú nhíu mày.

-Àh! Caca này, xong cái này rồi, cháu với Thiên Thiên đi đâu đó đi, àh! Sắp tới công ty ta có một sự kiện tổ chức ngoài đà lạt. nhưng cà nhà ta không ai đi được, vậy cháu và Thiên Thiên đại diện đi đi. ( chú nháy mắt tôi)

-Dạ! Để cháu và Thiên Thiên sắp xếp đi.

Ra khỏi phòng chú, tôi và Thiên Thiên thở vào nhẹ nhõm, rùi nhìn nhau cười.

-Chú của anh làm em hết hồn áh!

-Anh cũng như em thui, tưởng làm không đạt bị bắt làm lại chứ!



Lúc đó không hiểu tại sao, tôi nắm lấy tay của Thiên Thiên, nhìn cô ấy như một lời cảm ơn chân thành.