Phi Điển Hình Cứu Rỗi

Thế giới 1 - Chương 16

Nhìn thấy phản ứng cơ thể của Minh Dao, Lâm Chức mỉm cười nói: "Anh Minh, yên tâm đi, tôi sẽ không vượt quá giới hạn, trước khi tôi đổi ý, tôi sẽ vẫn chung thủy với cuộc hôn nhân của chúng ta."

Lâm Chức không muốn thay đổi một cách vô tri vô giác*, như vậy sẽ quá chậm.

(*) ý Lâm Chức là hoàn thành nhiệm vụ một cách im lặng.

Đôi mắt của chàng trai dường như biết nói, tràn đầy sự chân thành và yêu thương.

Minh Dao nhìn gương mặt cậu, khí áp toàn thân đột nhiên giảm xuống.

Những từ ngữ mập mờ, cách xưng hô khách sáo, và trạng thái không bình thường, khiến Minh Dao có chút băn khoăn.

Quả thật anh thấy được sự yêu thích của Lâm Chức, nhưng lại cảm nhận rõ Lâm Chức không thực sự thích anh.

Cậu chỉ nông cạn thích vẻ ngoài của anh, ham hư vi nên thích tiền anh cho, miệng thì nói tuân thủ nghiêm ngặt ước định, trong lòng lại không thèm để ý tới anh.

Chung thủy hôn nhân cái gì? Cậu chỉ thích nói những lời đường hoàng anh căn bản không cần phải nghe, không bằng lập tức tiêu tan cảm giác với anh, để cuộc sống của anh bình lặng như trước kia, anh sẽ mới không quan tâm cậu ở chung với ai.

Tóm lại, chỉ cần đừng chơi bời tới ly hôn hoặc xảy ra tai nạn, không làm ông nội buồn là được.

Minh Dao nghĩ như vậy, nhịp tim của anh dần trở lại bình thường.

"Anh Minh, tôi có thể nuôi một con chó không?"

Minh Dao không cần nghĩ ngợi từ chối: “Không thể.”

Chó quá ồn ào, anh không thích.

"Nhưng tôi thật sự rất muốn nuôi, có được không, ông xã."

Lâm Chức nắm lấy tay áo Minh Dao lắc nhẹ, đôi mắt vì có ý cầu xin mà sáng lên.

Minh Dao biết cậu cố ý như vậy, khuôn mặt lạnh lùng không nói chuyện.

"Tôi biết anh nhất định không cho phép tôi gọi anh như vậy, anh đồng ý đi rồi sau này tôi sẽ không gọi vậy nữa, tôi sẽ cố gắng không để nó quấy rầy anh."

Minh Dao rủ mắt xuống: “Không được.”

"Vậy tôi có thể dọn ra ngoài được không?"

Minh Dao nhíu mày, lạnh lùng nhắc nhở: “Cậu hãy ghi nhớ giao ước trong hợp đồng của chúng ta.”

Cũng bởi vì cái gọi là áp chế mệnh cách sẽ có hiệu lực nên phải kết hôn và sống cùng nhau, cho nên anh mới để Lâm Chức xuất hiện trong nơi ở của mình.

Lâm Chức khẽ thở dài: "Nhất định không thể sao?"

Lời từ chối nằm trong dự kiến, chẳng qua giới hạn cuối cùng của anh cũng cứ như vậy thăm dò ra, không bằng cậu nghĩ tới chuyện khác, tóm lại cậu phải tạo ra một điểm ký ức, trở thành dấu hiệu của cậu, xuất hiện bên cạnh Minh Dao, để Minh Dao nhìn thấy lập tức sẽ nghĩ đến cậu.

"Cũng không phải không thể, chỉ cần cậu đừng nói những lời linh tinh với tôi, tôi có thể cho cậu nuôi chó, nhưng nó không được quá ồn ào."

Minh Dao nghĩ rằng đây là cơ hội rất tốt, để khiến mọi thứ trở lại như trước kia, Lâm Chức chỉ cần lấy tiền để bầu bạn với ông nội và làm việc cho anh, bọn họ không cần phải tiếp xúc quá nhiều trong cuộc sống.

Nhìn thấy sự do dự trên khuôn mặt của Lâm Chức, trong lòng Minh Dao nảy sinh một cảm giác sầu muộn.

Rốt cuộc anh tức giận vì Lâm Chức đang do dự giữa anh và một con chó, hay là buồn phiền vì Lâm Chức lựa chọn quá chậm, chỉ có bản thân anh biết, nhưng lúc này Minh Dao tự quyết định rằng đó là vế sau.

01 có chút phiền muộn: [Xem ra đối tượng nhiệm vụ thật sự rất bài xích, vậy lộ trình cứu rỗi bằng tình yêu của chúng ta có thực hiện được không?]

Lâm Chức ngoài mặt do dự, nhưng trong lòng lại nhẹ nhàng nói: [Tôi lại cảm thấy rất thuận lợi.]

Nếu anh vô cùng chán ghét, thì sẽ không như thế này.

Lâm Chức đã quyết định, ánh mắt cong cong, nói: "Được, đây là anh Minh đồng ý đấy, vậy ngày mai tôi sẽ đón chó về, tôi có thể thuê thêm người huấn luyện chó được không, tôi sẽ không tiết lộ mối quan hệ của chúng ta."

Giọng Minh Dao lạnh lùng cứng rắn đáp: “Có thể.”

Mọi thứ đều như cậu mong muốn, anh sẽ không lại phiền lòng.

Những đầu ngón tay anh đang nắm thành tay vịn của xe lăn lại vô thức siết chặt, mạnh đến mức mất đi màu máu.

Trong lòng anh không nhịn được cười lạnh, dễ dàng bị lay chuyển như vậy, xem ra trong công việc anh phải cẩn thận khảo sát một phen.

Không muốn tiếp tục nghĩ đến những chuyện không liên quan đến trọng tâm cuộc sống này, Minh Dao thay quần áo trong phòng ngủ sau đó tới phòng gym trên tầng hai.

Vì anh không thể cử động hai chân, nên đương nhiên anh cần phải tăng cường sức mạnh cho các chi trên, đặc biệt là cánh tay, thắt lưng và bụng,.. những bộ phận này có thể hỗ trợ anh phát lực khi cử động.

Khi đi thang máy lên tầng hai, Minh Dao phát hiện người giúp việc đang từ trong đó đi ra.

Nhìn thấy cậu chủ, người giúp việc lập tức giải thích: "Mợ chủ muốn bơi, cho nên tôi vừa mới thay nước trong bể bơi."

"Bể bơi mở từ khi nào?"

Ban đầu, anh mua căn nhà này, nó đã là một sản phẩm hoàn thiện, bên cạnh phòng gym có một bể bơi, nhưng vì đôi chân của anh, bể bơi luôn ở trong trạng thái chỉ để chưng, quản gia từng đề nghị có muốn lấp bằng bể bơi hay không, Minh Dao cảm thấy không vấn đề, vì vậy nó vẫn luôn để như thế.

Người giúp việc cẩn thận từng ly từng tý nhìn vẻ mặt của anh trả lời: "Một tuần trước, mợ chủ đã dùng nó rồi."

Cuối cùng Minh Dao vẫn không nói gì, để người giúp việc rời đi.

Bởi vì công việc gần đây, quả thực hơn một tuần anh không tới đây, Lâm Chức cũng không thể đoán được rằng anh tới đậy tập luyện, cho nên cậu mới đến bơi.

Minh Dao đang nghĩ xem có nên để ngày khác quay lại tập luyện hay không, nhưng lại cảm thấy tại sao anh phải trốn Lâm Chức, hơn nữa đây là nhà của anh, tại sao anh lại phải từ bỏ kế hoạch của mình chỉ vì Lâm Chức muốn bơi.

Trong khi Minh Dao đang đấu tranh tư tưởng, anh nghe thấy một giọng nói truyền tới từ sau lưng.

"Anh Minh, thật trùng hợp, anh cũng tới tập luyện sao?"

Lâm Chức chào xong đi đến trước mặt Minh Dao.

Quả thật cậu chỉ là tới đây bơi thôi, trước khi quay về đã bảo người giúp việc thay nước trong bể, ai ngờ tối nay lại trùng hợp như vậy gặp anh, chỉ có thể nói là duyên phận.

Khi Minh Dao nghe thấy câu hỏi của Lâm Chức, anh vô thức muốn phủ nhận, nhưng nhìn thấy Lâm Chức chào anh ấy rồi đi qua khu vực thiết bị đến bên cạnh bể bơi, hoàn toàn không nhìn anh nữa, Minh Dao lại cảm thấy anh cần gì phải né tránh.

Lâm Chức đã đáp ứng anh, mối quan hệ giữa bọn họ đã trở lại như trước kia.

Chỉ là khi chạm vào thiết bị tập luyện, Minh Dao lại có chút do dự.

Bắp chân của anh không thể di chuyển, so với những người khỏe mạnh, dáng vẻ lúc tập luyện nhất định sẽ có chút lúng túng.

Anh nhìn Lâm Chức bên bể bơi, như thể bị bỏng không thể mở mắt.

Chỉ thoáng nhìn qua, anh tình cờ thấy chàng thanh niên đã cởi chiếc áo len rộng, khom eo làm nóng người.

Cơ thể khỏe mạnh xinh đẹp, dưới làn nước lấp lánh lộ ra sự tràn đầy sức sống.

Minh Dao nghĩ, anh chỉ là quen với việc ở một mình trong hoàn cảnh này mà thôi.

01: [Ký chủ, đối tượng nhiệm vụ rời đi rồi!]

Lâm Chức trồi lên mặt nước, nhìn bóng lưng rời đi của Minh Dao, cười khẽ một tiếng, xoay người tiếp tục bơi trong nước.

Ngày hôm sau, Lâm Chức gửi tin nhắn cho Quản Ý, cửa hàng trưởng của tiệm thú cưng, nói rằng hôm nay cậu sẽ đến đón chó.

[Quản Ý: Cậu Lâm sống ở đâu, cửa hàng có cung cấp/phục vụ dịch vụ giao hàng tận nơi đấy.]

[Lâm Chức: Không cần, tôi tới lấy là được, anh có thể giới thiệu người huấn luyện chó đáng tin cậy được không? Tôi có thể sẽ không ở bên cạnh Nọa Nọa cả ngày được, nên tôi muốn ai đó tới huấn luyện nó.]

[Quản Ý: Tôi có thể tự đề cử mình không, mấy ngày nay, tôi đã huấn luyện những điểm cơ bản cho Nọa Nọa, Nọa Nọa cũng khá quen với tôi.]

[Quản Ý: Cậu Lâm cũng đã mua rất nhiều đồ dùng cho thú cưng ở chỗ chúng tôi, về chi phí huấn luyện cũng có thể được chiết khấu.]

Lâm Chức cảm thấy rằng như vậy cũng tốt, vì vậy cậu đã cho Quản Ý địa chỉ.

Quản Ý rất nhanh đã tới, Lâm Chức bảo người giúp việc giúp mình chuyển đồ dùng cho thú cưng đến sân sau ở tầng một, nơi đó có thể làm khu vui chơi cho chó.

Bãi cỏ rộng là thiên đường của chó, Nọa Nọa lớn lên trong cửa hàng thú cưng nhất định sẽ rất vui vẻ, khuôn mặt đáng yêu ngớ ngẩn và cái đầu hơi nghiêng xuống, khiến ai nhìn thấy cũng không nhịn được lộ ra ý cười.

Quản Ý cẩn thận giải thích cho Lâm Chức cách ra lệnh và cách cho thưởng, đồng thời huấn luyện Nọa Nọa đi theo người.

"Chó cần kiên nhẫn huấn luyện trong thời gian dài, nếu cậu Lâm rảnh rỗi, chúng ta có thể ấn định thời gian..."

Minh Dao ở trong phòng khách nghe thấy giọng nói của một người đàn ông lạ, anh đi tới trước sân lập tức nhìn thấy một người đàn ông trẻ đang đứng bên cạnh Lâm Chức, đứng cực kỳ gần.

Quan Ý cảm giác được mình bị theo dõi, nhìn thấy cách đó không xa có một người đàn ông ngồi trên xe lăn đang lạnh lùng nhìn anh ta.

"Cậu Lâm, vị này là?"

Người đàn ông đó nhìn có vẻ không phú cũng quý, ánh mắt của anh khiến Quản Ý cảm thấy có chút không thân thiện.

"Đó là bạn của tôi, tôi hiện đang sống nhờ ở đây."

Lâm Chức mở miệng, mỉm cười chào Minh Dao.

Cậu lại nhỏ giọng nói với Quản Ý: “Anh ấy không thích người ngoài lắm, cho nên cứ làm mặt lạnh, anh đừng để ý.”

"Không sao, không sao."

Quản Ý mỉm cười thân thiện với người đàn ông đó, dù sao anh ta cũng là bạn của Lâm Chức, huống chi người có thể cho bạn sống nhờ, có lẽ mối quan hệ nhất định không tệ.

Minh Dao rủ mắt nhìn xuống, đáy lòng dâng lên cuồn cuộn sự ác ý không biết tên.

Bạn bè?

Bạn bè kéo tay áo anh rồi gọi ông xã sao, bạn bè có mối quan hệ hôn nhân sao?