Phi Điển Hình Cứu Rỗi

Thế giới 1 - Chương 14

Để tránh ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ tối nay, trước khi chìm vào giấc ngủ Minh Dao cố ý tiếp tục suy nghĩ về dự án gần nhất, nhưng loại cố ý này dường như không theo suy nghĩ của của anh, ngược lại khiến mọi chuyện trái với ý nguyện.

Sau khi tỉnh dậy, Minh Dao vẫn nhớ như in đôi mắt mơ màng tràn đầy mềm mại, mơ hồ ẩn chứa sự dụ dỗ, giống như một thế giới ảo mộng hoàn hảo có một một vết nứt khiến người ta muốn bí mật dò xét, không ngừng toát ra cảm giác không bình thường khiến trái tim bất chợt loạn nhịp, trực giác thầm thấy nguy hiểm, nhưng vẫn không cưỡng lại được du͙© vọиɠ muốn gần gũi hơn.

Minh Dao nghĩ lại, có phải anh cho phép Lâm Chức tiếp cận quá gần hay không, khiến giữa họ nảy sinh ra loại cảm giác dây dưa, nhưng sau khi cẩn thận suy nghĩ, anh lại thấy rằng Lâm Chức cũng không chủ động tiếp cận anh quá gần, khi anh không muốn thấy cậu, anh sẽ không nhìn thấy cậu.

Nếu trong công việc Lâm Chức quá gần anh thì anh sẽ đẩy cậu ra xa.

Tuy nhiên, Minh Dao phát hiện ra, trong công việc, ngay cả khi là trợ lý của anh, dường như Lâm Chức cũng đang thực hiện nguyên tắc "tránh xa anh".

Ngày đầu tiên đi làm, Lâm Chức đang ở phòng thư ký bên ngoài văn phòng xử lý công việc anh giao cho, cả ngày anh đều không nhìn thấy bóng dáng của Lâm Chức, chứ đừng nói đến đưa tài liệu rót cà phê, ngay cả các văn kiện công việc của bản thân, Lâm Chức còn nhờ thư ký khác mang đến văn phòng anh.

Sau khi anh tan làm, cậu thanh niên nói muốn quá giang xe cũng đã sớm biến mất khỏi bàn làm việc, chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.

Minh Dao nhìn chiếc ghế trống, rồi nhìn những người khác, hỏi : "Cậu ấy đâu rồi?"

Trợ lý đặc biệt thấp giọng trả lời: "Cậu ấy nói đã hoàn thành xong công việc anh giao, cho nên đến giờ tan ca đã rời đi rồi."

Công ty không có yêu cầu bắt buộc tăng ca, chỉ cần hoàn thành công việc là có thể tan làm, nhưng vì ông chủ là người cuồng công việc nên toàn bộ phòng thư ký đều có ý thức làm thêm giờ, dù sao tiền tăng ca cũng không hề ít, nhưng trên lý thuyết mà nói, làm xong công việc, tới giờ là có thể tan ca.

Các đồng nghiệp trong phòng thư ký không biết cậu thư ký xinh đẹp nhảy dù* kia là ai, vì vậy cậu muốn tan ca, bọn họ cũng không dám nhiều lời.

(*)Nhảy dù : được cấp trên đưa vào, đi cửa sau….

Minh Dao nghĩ tới văn kiện được xem là hoàn hảo do Lâm Chức nộp lên, không nói gì, quay lại văn phòng tăng ca.

Rõ ràng tối qua cậu còn hỏi anh có muốn thử với cậu không, miệng nói giống như muốn ngồi xe anh tan ca mỗi ngày, muốn phô trương hết danh tiếng mợ chủ nhà họ Minh, nhưng hôm nay lại không thấy bóng dáng đâu.

Minh Dao nhìn phương án trên máy tính, sự lạnh lùng giữa hai lông mày vô thức sâu hơn.

Lâm Chức tiêu sái* tan ca, lúc này đang nhìn mấy chú chó trong cửa hàng thú cưng, dừng lại trước những cục cưng dễ thương này để lựa chọn.

(*) tiêu sái : vô tư, tự nhiên, phóng khoáng…

01 hơi không hiểu: [Kí chủ, chúng ta cứ như vậy rời đi sao, hôm nay còn chưa nhìn thấy đối tượng nhiệm vụ đâu.]

01 cảm thấy cơ hội tốt như vậy, còn là thư ký theo sát bên cạnh, có thể tạo ra rất nhiều không gian đơn độc tiếp xúc, kết qua hôm nay ký chủ không hề vào phòng một lần nào, vậy không phải lãng phí cơ hội làm thư ký sao?

Lâm Chức xuyên qua chiếc l*иg sờ đầu một con chó nhỏ, cụp mắt đáp: [Có những người, cậu càng cách xa anh ta thì lại càng gần anh ta.]

01 có chút choáng váng: [Hơi lòng vòng, tôi không hiểu.]

[Lấy lùi làm tiến, cậu chỉ cần ngoan ngoãn xem là được.]

Lâm Chức cũng không giải thích nhiều, ánh mắt rơi vào một con Samoyed, có biệt danh là "thiên sứ mỉm cười", một cục trắng nhỏ xinh xắn đáng yêu.

Làm bất cứ chuyện gì cũng phải biết co biết giãn, tiếp cận quá mức chỉ khiến người khác cảm thấy phiền chán.

Loại người có ý thức lãnh địa* mạnh và cảnh giác như Minh Dao, sẽ không thích cảm giác cuộc sống của mình bị người khác xâm phạm toàn diện, chỉ có thể từ từ tiếp cận, lúc này tốt nhất là nên tránh nhìn thấy nhau, đương nhiên cũng không thể hoàn toàn không có độ tồn tại, bất cứ chuyện gì cậu làm đều lưu lại dấu vết của mình.

(*) ý thức lãnh địa : ý thức về khu vực cá nhân…

Tuy 01 vẫn mù mịt, nhưng nghĩ đến phong cách hành xử của ký chủ, cho rằng bên trong chắc chắn có đạo lý của ký chủ nên cũng không hỏi nữa.

"Quý khách muốn chọn con nào, đây là cùng một lứa, tính cách đều rất tốt, con lớn và con thứ hai hoạt bát hơn, còn con út thì chậm chạp, yên tĩnh hơn một chút, nhưng nó cũng biết làm nũng."

Quản lý cửa hàng trẻ tuổi đứng bên cạnh giới thiệu lứa samoyed cho Lâm Chức, khi nói về các động vật nhỏ vẻ mặt của người nọ rất dịu dàng.

Lâm Chức nghĩ về tính khí của Minh Dao, chọn một con hoạt bát nhất.

Cửa hàng trưởng mở l*иg, ôm con lớn hoạt bát nhất ra, vuốt ve tai của nó.

"Con này tên là Nọa Nọa, quý khách có thể tùy ý đổi tên cho nó, sau một thời gian nó sẽ quen với tên mới. Mấy ngày nữa chúng tôi sẽ có một hoạt động mới, có cơ hội nhận được thẻ quý VIP của cửa hàng chúng tôi, cho dù là tắm hoặc vắc xin hay một số đồ dùng cho chó đều được giảm giá, có một số đồ còn có thể được tặng miễn phí, quý khách có muốn thêm phương thức liên hệ trước không?"

Cửa hàng trưởng đặt Nọa Nọa lên bàn ở quầy lễ tân, nhìn Lâm Chức hỏi.

Tấm kính trong cửa hàng phản chiếu sườn mặt của Lâm Chức, đôi lông mày và đôi mắt xinh đẹp khiến người ta vô thức mê mẩn.

Bác sĩ thú y bên cạnh nghe thấy những lời này vô thức mở to mắt, từ khi nào bọn họ sẽ làm hoạt động? Còn tặng thẻ quý?

Là một bệnh viện thú cưng tổng hợp và cửa hàng thú cưng có trình độ nhân giống, giá của bọn họ chưa bao giờ rẻ.

Lâm Chức không có ý kiến gì trao đổi phương thức liên lạc với quản lý cửa hàng, đồng thời vuốt ve cái đầu đầy lông của Nọa Nọa, chú Samoyed nhỏ vui vẻ vẫy đuôi, khiến người ta vô cùng yêu thích.

Sau khi trả tiền, Lâm Chức nói: "Gần đây có chút bận, vài ngày nữa tôi sẽ đến lấy."

Cửa hàng trưởng gật đầu, ôm Nọa Nọa cầm chân nó vẫy tay với Lâm Chức.