Côn th!t lớn như vậy, thật sự có thể gọi là súng ống, nếu cắm thẳng vào cơ thể có lẽ sẽ đau chết đi, Lục Hành tưởng tượng một chút huyệt nhỏ bên dưới bị côn th!t lớn trước mặt cắm vào , tức khắc cảm giác bên dưới căng thẳng nhưng lại mạc danh kỳ diệu chảy ra dăm thủy.
Đoạn Hâm Nhiên vốn đang chuyên tâm đi tiểu nhưng lại cảm giác được một tầm mắt nóng rực dừng lại trên người mình, hắn nhìn theo tầm mắt đó lập tức nhìn thấy Lục Hành dở gần đó, bọn họ tuy học chung một lớp nhưng lại như thuộc về hai thế giới khác nhau.
Lục Hành dù đi đến nơi nào cũng sẽ là thiên chi kiêu tử, diện mạo mê người, thành tích tốt, điều kiện gia đình cũng khá giả. Mà Đoạn Hâm Nhiên thành tích kém không được giáo viên quan tâm, về đến nhà còn phải nghe cha mẹ lải nhải, hai người bọn họ gần như không có liên hệ gì với nhau, sau này tốt nghiệp cũng có khả năng sẽ gặp mặt hoặc liên lạc.
Ai cũng không ngờ, vào một ngày nóng bức ở tháng năm này, hai người thuộc hai giai cấp khác nhau lại giao nhau. Bị Đoạn Hâm Nhiên phát hiện, Lục Hành có chút ngượng ngùng dời tầm mắt đi.
Đoạn Hâm Nhiên cũng không vì vậy mà bỏ qua cho cậu, tiếng chuông vào học bỗng vang lên, những thiếu niên không tốt trốn trong phòng vệ sinh đều nối đuôi nhau đi ra ngoài. Để không bị giáo viên phát hiện, bọn họ còn không quên nhỏ chút tinh dầu lên quần áo, che đi mùi khói thuốc.
Người trong WC dần đi hết, chỉ còn lại Đoạn Hâm Nhiên và Lục Hành còn chưa có ý định rời đi.
Lục Hành muốn đi vào một phòng trống đi WC xong sẽ quay trở về lớp, dù cậu có đến trễ thì giáo viên cũng sẽ không la rầy cậu. Do vậy, cậu mới có thể bình tĩnh như vậy.
Ngay khi Lục Hành mở cửa phòng trống chuẩn bị đi vào thì Đoạn Hâm Nhiên bỗng đi qua, đè cậu lên bức tường đầy những hình vẽ xấu xí.
Trên côn th!t lớn của hắn vẫn còn nướ© ŧıểυ đang nhỏ giọt, hắn đỡ côn th!t của mình, đê tiện nói với Lục Hành: “Muốn ăn côn th!t sao, ngồi xổm xuống, liiếm sạch sẽ cho tôi sẽ cho cậu.”
Lục Hành nâng cặp cặp mắt thanh lãnh của mình lên, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Đoạn Hâm Nhiên, tiếp theo cậu trực tiếp cầm lấy thứ đồ chơi kia của hắn, dùng sức nhéo.
Đoạn Hâm Nhiên đau đến ngửa người ra sau, mặt cũng chuyển sang màu đỏ tía: “Đau… Đau…”
Lục Hành ngay sau đó dùng đầu gối thúc mạnh lên bụng hắn.
Đoạn Hâm Nhiên hoàn toàn không có năng lực phản kháng, ôm bụng kêu rên, hắn không ngờ Lục Hành trông nhu nhược như vậy lại động tay động chân còn lưu loát hơn cả hắn, hình như đã từng học qua.
Lục Hành đúng thật đã học mấy năm Tae Kwon Do, đánh một tên giáo bá lưu manh vẫn thừa sức, cậu bễ nghễ nhìn xuống Đoạn Hâm Nhiên đang ngồi xổm trên sàn.
Đoạn Hâm Nhiên tuy đau đến ngũ quan méo mó, nhưng vẫn đẹp trai như cũ, những nữ sinh trong trường đều thích lén thảo luận ai đẹp trai nhất trong lớp, mà cái tên Đoạn Hâm Nhiên thường xuyên được bọn họ nhắc tới, hắn lớn lên xác thật không tồi, ít nhất không khiến Lục Hành chán ghét.
Lục Hành nâng một chân lên, đặt lên vai Đoạn Hâm Nhiên, giọng điệu lạnh lùng không cho phép từ chối: “liiếm cho tôi.”
Cơn đau trên người giảm xuống một chút, hắn phun một ngụm nước bọt qua bên cạnh: “Ai muốn liiếm cho cậu chứ.”
Đoạn Hâm Nhiên thấy ai cũng thích cãi lại như vậy, tính cách ngoan cố trời sinh.
Lục Hành trước kia khinh thường nhất là loại học sinh hư thành tích kém, tình tình còn không tốt như Đoạn Hâm Nhiên. Bây giờ cậu vẫn chán ghét như cũ, cho nên Đoạn Hâm Nhiên chỉ xứng quỳ trên đất liiếm cho cậu thôi, muốn cắm vào, không có cửa đâu.
Tay Lục Hành đan vào tóc Đoạn Hâm Nhiên, một tay kéo đầu hắn lên: “Cậu còn muốn bị đánh sao?”
Đoạn Hâm Nhiên có từng chịu nhục như vậy được, hắn muốn đánh trả lại bị Lục Hành nhẹ nhàng chặn lại, hơn nữa còn thiếu chút nữa đã bẻ gãy ngón tay hắn.
Đoạn Hâm Nhiên biết mình đánh không lại, chỉ có thể phục tùng, thật là đáng chết, rốt cuộc ai mới là giáo bá, học thần đối diện sao còn bạo lực hơn cả hắn nữa.