Trung tuần tháng 5, thời tiết bắt đầu bước vào thời kỳ siêu nóng bức, ngày hè năm nay dường như nóng hơn những năm trước, tiếng ve kêu càng thêm chói tay, những học sinh ngồi bên cửa sổ đều phải chịu ánh mặt trời nóng như lò nướng của ngày hè.
Có bạn học bị nóng chịu không nổi nữa liền dùng băn keo dán giấy lên cửa kính, cũng có người lấy áo che mặt lại nhưng vẫn nóng đến khó chịu.
Đoạn Hâm Nhiên may mắn hơn bọn họ nhiều, thành tích của hắn kém, ngồi ở hàng cuối cùng, chỗ đó không có cửa sổ, hơn nữa còn mát hơn những chỗ khác, điểm trừ duy nhất là gần thùng rác, còn lại đều khá tốt, ở chỗ đó có thể yên tâm ngủ sẽ không bị giáo viên phát hiện, càng không bị giáo viên gọi trả lời.
Lục Hành ngồi ở bàn thứ hai, ánh nắng buổi chiều trùng hợp chiếu lên mặt cậu, cậu bất đắc dĩ lấy sách vở chắn ánh mặt trời lại, một tay khác thì liên tục viết ra đáp án trên đề ôn.
Những bài tập đó thì các bạn học đều phải nghiên cứu rất lâu còn chưa chắc có thể giải đúng nhưng cây bút trong tay Lục Hành chưa bao giờ dừng lại, cậu chỉ cần xem đề liền có thể viết ra đáp án chính xác, như không cần tự hỏi đã biết được đáp án. Đúng là học thần. khoảng cách giữa cậu với người thường xa không thể chạm.
Trong một tiết, Lục Hành đã làm xong ba trang đề ôn tập, trong mắt mọi người xung quanh cậu không còn là người nữa mà đã trở thành thần.
Hứa Châu ngồi phía sau lấy cây bút trong tay chọc chọc lưng Lục Hành: “Học thần đại ca, có thể cho tớ xem bài giải của cậu một chút hay không?”
Thành tích của Hứa Châu cũng không tồi, giống như những bạn học có thể bước vào lớp này, cậu ta là một học sinh ngoan yêu học tập, trong tất cả các lớp cũng chỉ có mình cậu ta dám lôi kéo làm quen với học thần, những người khác đều không dám đến gần cậu.
Bởi vì Lục Hành luôn lạnh mặt nhìn họ, giống như chỉ có bài tập mới có thể khiến cậu hứng thú, những người khác cũng sợ làm phiền cậu.
Lục Hành đem những tờ đề ôn tập mà mình đã làm xong đưa cho Hứa Châu, còn lạnh lùng nói: “Đừng vò nát.”
Lục Hành luôn sắp xếp đồ vật của mình chỉnh chỉnh tề tề, chữ cũng viết ngay ngắn, xinh đẹp, có đôi khi cậu sẽ viết sấu kim thể có đôi khi là thể chữ Khải, giống như đang luyện, có một lần cậu viết một trang chữ Khải hoàn chỉnh làm giáo viên sợ ngây người, nét chữ tinh tế như được in trên vở cậu.
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, đám học sinh bên dưới lập tức nhịn không nổi nữa, nháy mắt chạy ào ra như đám khỉ hoang. Đoạn Hâm Nhiên cũng tỉnh ngủ, thuần thục lấy hộp thuốc và bật lửa trong hộc bàn ra, lại kéo thêm hai người bạn nữa cùng vào WC hút thuốc.
Đoạn Hâm Nhiên và mấy bạn học kề vai sát cánh mà đi, Lục Hành cũng đi theo sau rút nước, vừa uống một ngụm đã mắc tiểu, cậu đặt ly xuống, một mình đi vào WC trường.
Lục Hành không thường đi vệ sinh ở trong trường, bởi vì chỗ đó quá bẩn, mùi hương cũng khó ngửi nhưng lần này cậu uống quá nhiều nước, nhịn đến hoảng, bất đắc dĩ phải đi đến WC trường.
WC trong trường là một dãy phòng nhỏ có một tấm cửa ngăn lại, bên ngoài là một hàng bồn tiểu cho nam nhưng Lục Hành lại không muốn tiểu ở bên ngoài, dễ bị người nhìn thấy nhưng mấy phòng trong WC đều bị khóa trái, Lục Hành đành phải đứng ở bên ngoài chờ.
Lúc này, Đoạn Hâm Nhiên trùng hợp đứng ở bên kia tiểu, cậu không cẩn thận nhìn qua một chút, phát hiện tên học tra lúc nào cũng cà lơ phất phơ trong lớp lại có côn th!t lớn 25cm, vừa dài lại vừa thô, còn thô hơn cánh tay, trông có chút dọa người.
Lục Hành bất động thanh sắc nuốt một ngụm nước miếng.