Đang mải mê suy nghĩ để làm sao đối mặt với chuyện này thì Lâm Mộng Thư đột nhiên bị vén toàn bộ chăn lên, cơ thể lõα ɭồ hiện ra trước mắt anh, cô lập tức hét lên che chúng lại.
- Thứ ký Lâm làm sao để đền bù cho tôi, hay là tôi đuổi việc cô?
- Ngàn vạn lần không được a, tôi... tôi sẽ bồi thường!
- Ồ, cô nghĩ cô bổi thường nổi không. Hay là thế này, hôm qua cô đè tôi xuống, hôm nay tôi liền đè lại cô?
- Hả....
Lâm Mộng Thư chưa kịp nói đã bị anh vật xuống đè lên, cô hốt hoảng ôm ngực sợ hãi đinh hét lên thì bị anh hôn xuống, chặn môi chỉ có thể phát ra tiếng kêu ô ô tay chân loạn xạ.
- Đêm qua em còn mạnh bạo hơn.
Cô căn bản không nhớ rõ thầm chửi mắng bản thân ăn hại không biết uống rượu. Vậy là nụ hôn đầu cùng với lần đầu tiên đều đã mất, còn mất vào tay vị tổng tài băng giá nhà cô nữa chứ.
- Em không nhớ?
Lâm Mộng Thư bất giác gật đầu, cô thực sự không nhớ, chỉ nhớ đúng là bản thân thực sự đẩy ngã anh anh xuống giường, sau đó chắc là làm loạn rồi gây ra chuyện như vây, thật thất bại mà.
Cao Lãnh nghĩ cô thư ký của anh đúng thực là ngây thơ trong chuyện nam nữ, cô không hề phát giác anh đang lừa gạt, đêm qua cô đẩy ngã anh, nhưng anh chính là người chủ động cướp đi tấm thân trong trắng của cô.
- Tối qua tiểu huyệt của em gắt gao quấn chặt lấy tôi, em nói xem phải làm sao để trả lại sự trong sạch cho tôi.
- Ách...
Cô thực sự là quẫn bách, đầu óc hoàn toàn ong ong không biết phải thế nào. Cô chỉ biết xấu hổ che mặt mình lại, đúng lúc đó ngực cô không còn gì để che, anh liền cúi xuống gặm cắn.
- Á không được... Cao tổng.. anh không được như vậy.
- Hôm qua em còn cắn tôi nữa đó!
Anh trả lời xong liền lập tức cúi xuống mυ'ŧ lất bộ ngực mềm mại, tay liền chế trụ tay cô khiến cô bất lực cảm nhận rõ kí©ɧ ŧɧí©ɧ lạ lẫm đang dâng trào. Cô để mặc anh càn rỡ trước ngực không biết phải làm sao, trả thì trả cô sợ gì chứ. Trả mọt lần rồi thôi còn hơn bị đuổi việc nha.
Thấy cô gái dưới thân đã an tĩnh, anh liền để lộ cự vật ra ngoài ôm lấy cô lật người, thành ra Lâm Mộng Thư liền ở trên .
- Á, anh làm gì vậy?
- Đền bù cho tôi? Cho em nhớ lại em ăn hϊếp tôi thế nào?
Lâm Mộng Thư khóc không ra nước mắt xấu hổ không thôi. Anh để cô nằm lên người mình ngồi dậy rồi ra lệnh
- Hai chân mở ra, nhanh lên!