Tô Ninh sà vào lòng Tô Vĩ Bắc, bấu chặt lấy góc áo của anh à run rẩy. Anh nhìn vẻ hoảng sợ của cô mà thương xót, lại không biết người trong lòng đang âm thầm tán thưởng diễn xuất của mình.
Tô Vĩ Bắc vỗ lưng an ủi cô, sau đó đỡ cô nằm xuống giường, đắp chăn kín mít cơ thể cô rồi mới nằm xuống. Cuối cùng cô cũng nằm trên một chiếc giường với anh, nhưng nhìn chiếc chăn này cô liền biết anh đang giữ khoảng cách với mình.
"Nhắm mắt ngủ nào, chú ở cạnh Ninh Ninh rồi, không cần sợ nhé."
Anh ân cần như lúc cô còn nhỏ, dỗ dành cô mỗi khi cô sợ. Chỉ là lúc đó anh ôm cô vào lòng, còn hiện tại thì không.
"Chú ngủ ngon nhé."
"Ninh Ninh cũng ngủ ngon nhé!"
Tô Ninh nằm yên một lúc thì sấm lại nổ trên đầu, cô nhíu mày run rẩy như sợ hãi rồi chui hết đầu vào trong chiếc chăn. Tô Vĩ Bắc thu hết mọi cử chỉ của cô vào trong mắt liền sợ cô bị ngạt. Nhưng cô gái nhỏ vì sợ hãi mà nhất quyết không thò đầu ra ngoài, mỗi lần có tiếng ầm ầm là cô lại rụt người nhích thêm về phía anh.
Tô Vĩ Bắc mở một góc chăn ra, quả nhiên khuôn mặt cô đỏ bừng hơi thở dồn dập vì thiếu ô xi. Anh không đành lòng chút nào nhích sát về phía cô, kéo cô vào lòng.
"Chú ôm Ninh Ninh ngủ."
Nói xong liền im lặng, Tô Ninh không cần chùm chăn ngước mắt lên nhìn. Yết hầu người đàn ông đang nhấp nhô, cô ngửi thấy rõ mùi hương bạc hà mát rượi từ cơ thể anh, cơ thể nóng rực cũng đang bao bọc lấy cô.
Tô Ninh tâm tình vui sướng nhưng không dám lộ ra, mỗi lần có tiếng sấm cô lại nhích sát lòng anh hơn. Dần dần chiếc chăn bị cô kéo ra khỏi trước cơ thể, lúc này hai thân thể kề sát chỉ còn cách lớp áo ngủ. Mà anh duy trì hơi thở ổn định cũng bắt đầu khó kiểm soát hơi thở, cô nghe thấy rõ ràng anh cố kiềm chế bản thân.
Tiếng sấm lại vang lên, Tô Ninh ôm chặt lấy eo anh nhích người sát vào lòng anh. Vì thế cô liền cảm nhận được cơ thể căng cứng của người đàn ông, kèm theo một vật cứng rắn chạm vào đùi cô.
Lúc này không chỉ anh mà cả Tô Ninh cũng không dám thở mạnh, cô im lặng giả chết.
"Ninh Ninh, ngủ yên nào. Có chú ở đây đừng sợ."
Tô Vĩ Bắc cố gắng kiềm chế hơi thở, cất giọng khàn khàn an ủi cô. Anh thực muốn tách cô gái nhỏ ra, cô cứ dính sát khiến dục vọng của anh khó kiềm chế. Nhưng anh lại không nỡ làm vậy, cứ như này anh sợ thận của anh hỏng mất.
Cô gái nhỏ im lặng đã lâu, hơi thở đều đặt như đã ngủ. Chỉ là cô vẫn bấu chặt anh như vậy, thi thoảng lại cọ người vào cơ thể anh như lúc cô còn bé. Mà mỗi lần như vậy dục vọng người đàn ông lại tăng cao, trên trán anh đã nỗi gân xanh đổ mồ hôi.
Tô Vĩ Bắc khó chịu cúi xuống nhìn cô đã ngủ, anh tham lam vuốt ve eo của cô. Lúc nãy đặt tay lên đây, anh đã muốn làm như vậy. Cơ thể mềm mại khiến anh mất lý trí, vòng eo nhỏ nhắn nuốt chửng tâm trí anh, tay anh dần dần vuốt ve lên trên một cách tự nhiên chính anh cũng không hề hay biết.
Thẳng đến lúc bàn tay cảm nhận được sự mềm mại no đủ, anh mới cứng đờ không dám cử động tiếp, cũng không dám thở.