Những suy nghĩ không trong sạch gần đây khiến Tô Vĩ Bắc sầu não, sau bữa cơm anh chạy lên sân thượng hút vài điếu thuốc để ổn định tâm tình, sau đó liền ở thư phòng làm việc không ló mặt ra ngoài.
Tô Ninh không muốn bỏ lỡ có hội khi không có thím của cô ở nhà, nhưng cô nghĩ mãi vẫn chưa tìm ra giải pháp. Tô Vĩ Bắc từ bữa cơm buổi trưa vẫn luôn thờ ơ, sau bữa cơm tối anh liền nhốt mình trong phòng không một tiếng động.
Tô Ninh trở mình không thể vào giấc, ngoài cửa sổ là tiếng gió rít gào từng đợt, có vẻ trời sẽ mưa. Đúng như cô đoán, bên ngoài bắt đầu sấm chớp đùng đùng, từng hạt mưa to bắt đầu trút xuống không do dự, đập vào cửa sổ những tiếng tanh tách.
Tô Ninh hớn hở ôm gối lên, bắt đầu hành động của mình chạy qua phòng anh.
Tô Vĩ Bắc vừa tắm xong, anh khoác chiếc áo tắm vào bước ra ngoài liền nghe tiếng sấm vang rền trên đỉnh đầu. Chợt nghĩ đến Tô Ninh lòng anh khẽ nhíu, đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.
Anh hốt hoảng bước tới mở cửa, một bóng dáng nhỏ nhắn lao về phía anh ôm chặt không buông, chiếc gối trên tay cô theo đó mà rơi xuống bên cạnh hai người. Tô Vĩ Bắc chỉ kịp cảm nhận được một vật mềm mại dính chặt lấy ngực anh, còn mang theo âm thanh nức nở cùng một chút run rẩy.
"Ninh Ninh, làm sao vậy?" Anh vuốt mái tóc tán loạn của cô nhưng vẫn không thể thấy được khuôn mặt đang vùi trước ngực anh. "Lại sợ sấm sét sao, lớn vậy rồi mà vẫn nhát gan như vậy?"
Hai tay anh đặt lên vai cô gái nhỏ, cảm nhận rõ sự run rẩy trên tay, lòng anh đau xót. Lúc này Tô Ninh mới nhích người ngước mắt lên nhìn anh. Trong ánh sáng vàng nhạt mờ của căn phòng, anh thấy ánh mắt cô hồng hồng, long lanh giọt nước mắt trực trào chảy xuống. Lòng anh mềm nhũn, mỗi lần thấy cô gái nhỏ khóc là anh vô cùng khó chịu, đưa tay gạt chúng ngay lập tức.
"Chú, Ninh Ninh sợ lắm!" Cô gái nhỏ nũng nịu trước mặt, lúc này anh mới thấy rõ cô mặc bộ đồ ngủ mỏng lộ rõ cảnh xuân, bên dưới là đôi chân trần trắng muốt. Sợ tới mức nào mới quên đi dép trong nhà chứ. Mà Tô Ninh thì âm thầm cười trộm, hồi bé cô sợ sấm nên luôn được anh dỗ dành ôm vào lòng, thật ra từ lâu cô đã hết sợ rồi.
"Ở lại phòng chú đến lúc hết nhé, chú ở bên Ninh Ninh."
Tô Vĩ Bắc nói xong nhặt gối của cô lên, sau đó liền cúi người bế cô tiến về phía chiếc giường. Bên ngoài đột ngột tiếng sấm vang lên, người trong lòng sợ hãi ôm chặt áp sát vào cơ thể của anh. Mỗi khi như vậy anh lại cảm nhận rõ hơn sự mềm mại của cơ thể thiếu nữ, anh lại mê luyến đắm chìm vào nó.
Tô Vĩ Bắc đặt cô xuống, đắp chiếc chăn mỏng cho cô rồi ngồi xuống bên cạnh như trông chừng cô gái nhỏ.
"Chú không ngủ sao?" Tô Ninh có chút bất mãn nhìn anh, sao không nằm mà lại ngồi cơ chứ.
"Đợi Ninh Ninh ngủ rồi chú ngủ." Tô Vĩ Bắc kiến nhẫn giải thích, bàn tay to lớn vuốt nhẹ mái tóc trên đỉnh đầu.
"Nhưng chú không ôm Ninh Ninh ngủ như lúc bé Ninh Ninh sẽ không ngủ được." Vừa nói xong tiếng sấm ầm ầm lại kéo tới, Tô Ninh giả vờ giật thót bật dậy sà vào lòng anh.