Nghe thấy chữ ghen, Triệu Ý dùng ánh mắt anh bị điên à mà nhìn anh, cho rằng anh có vấn đề.
“Tôi không ghen, tại sao tôi phải ghen.”
Chu Dục thấy cô không thừa nhận, nhưng mặt đỏ bừng, sau khi bị vạch trần thì xấu hổ thừa nhận, biết cô ghen, trong lòng anh cũng vui vẻ hơn nhiều, cũng mặc kệ cô có thừa nhận hay không.
Thật sự nói câu đó xong cơ thể mềm nhũn nhưng lại cứ cứng miệng.
“Được được được, không ghen, người xấu xa như anh, không đáng để ghen.”
Triệu Ý: “...”
Triệu Ý đi theo anh đến nơi ở mới.
Lúc trước mua căn hộ này anh không nói với ai, cô cũng không biết trong khu này anh có một căn hộ khác, căn nhà này lớn hơn căn phòng trước đó của anh rất nhiều.
“Anh mua nhà từ lúc nào thế? Sửa sang xong hết rồi.” Triệu Ý nhìn anh một cách khó hiểu.
Anh có rất nhiều tài sản, cho nên sẽ có nhiều nhà, chẳng qua căn hộ này rõ ràng lớn hơn căn kia của anh rất nhiều, dù không có ai sống ở đây nhưng cách bài trí rất...ấm áp.
Không giống như căn hộ kia của anh, màu chủ đạo là trắng, đen, xám, nhìn rất u ám.
Triệu Ý cảm thấy ở căn hộ trước đó của anh rất áp lực, anh không thích mua hoa về cắm trang trí.
Chu Dục cất đồ của cô đi, nói thẳng: “Mua lâu rồi. Vốn dĩ định đợi em mang thai thì sẽ chuyển đến đây, căn hộ kia không tốt lắm, không có phòng cho trẻ em, không đủ không gian để đồ chơi cho em bé.”
“Sao căn hộ kia lại không đủ không gian?”
“Căn hộ kia không có chỗ để đồ chơi cho con, không thể làm sân chơi, hoặc mấy thứ như cầu trượt, bể bơi gì đó, anh thấy con nhà người ta thích mấy thứ này.”
Triệu Ý: “…”
Cô có thể hiểu tại sao người ta thường nói không thể tưởng tượng được hạnh phúc của người giàu, quả thực không thể tưởng tượng được, vậy mà còn định đặt mấy thứ đó trong nhà.
Sau khi cất đồ, Chu Dục đưa cho Triệu Ý một trùm chìa khóa, chuẩn bị rời đi.
“Đưa em chìa khóa này, ngày mai anh sẽ đến gặp em.”
Triệu Ý nhìn anh rời đi, muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói ra, vừa rồi cô bỗng cảm thấy cô đơn, bởi vì căn nhà này quá lớn, mà chỉ có một mình cô ở.
Nhưng Chu Dục biết cô sợ cái gì, anh đã bật tất cả đèn lên trước khi rời đi.
Triệu Ý không muốn cúi đầu bảo anh ở lại, bản thân cô cũng không muốn anh ở đây.
Quả nhiên sáng sớm ngày hôm sau Chu Dục tới, mang theo bữa sáng từ khách sạn của anh.
Triệu Ý chuẩn bị đi làm, nhìn thấy anh cầm bữa sáng tới thì cho anh đi vào.
Chu Dục đưa một cái hộp cho cô, Triệu Ý nhìn thoáng qua, cố tình gây khó dễ: “Tôi không ăn đâu, không có khẩu vị.”
Chu Dục nghe vậy thì lập tức cầm chìa khóa xe: “Vậy hiện tại em muốn ăn gì? Anh đưa em đi ăn.”
Triệu Ý: “Tôi không muốn ăn gì cả.”
Chu Dục biết cô chỉ không muốn nhìn thấy anh mà thôi, anh dọn dẹp đồ ăn sáng trên bàn, cất vào trong hộp một lần nữa, “Được rồi, nếu em nhìn thấy anh mà không có khẩu vị thì em mang đến công ty ăn đi. Hoặc là em muốn ăn gì thì nói trước với anh một ngày, anh sẽ mua thứ em thích ăn.”
Triệu Ý cảm thấy anh bây giờ khác hẳn với trước kia, dáng vẻ ngoan ngoãn không ít, có lẽ vì đứa bé này.
Nếu không có đứa bé này thì anh đã không làm đến mức như vậy.
Triệu Ý cảm thấy không thể diễn tả tâm trạng hiện tại của mình, tại sao cô luôn quan tâm đến chuyện này? So đo việc anh nói chuyện với bạn cùng phòng của mình, so đo việc anh đối xử tốt với đứa bé, cô cứ cảm thấy mình đang ghen tị vậy.
Chu Dục đưa cô đi làm, anh đưa cô đến cửa công ty, hỏi cô: “Cuối tuần này em không có việc gì bận chứ? Anh đặt lịch hẹn trước khám phụ sản ở bệnh viện tư nhân, anh nghe nói bệnh viện tư nhân phục vụ tốt, thái độ cũng tốt hơn bệnh viện công lập, được không?”
Thật sự thì bệnh viện tư ngoài việc khá đắt ra thì không có nhược điểm nào, thật sự tốt hơn nhiều so với bệnh viện công lập.
Triệu Ý vốn định nói không muốn làm phiền anh, nhưng nghĩ đến đứa bé này là thành quả anh tạo ra, cũng là con của anh, anh giàu có như vậy, tiêu tiền cho con của mình thì có làm sao? Cho nên cô gật đầu đồng ý.
Chu Dục thấy cô đồng ý thì cũng vui vẻ, anh lập tức bảo người đặt lịch hẹn trước ở bệnh viện.
Anh đặt lịch ở bệnh viện tư nhân tốt nhất thành phố.
Nhìn Triệu Ý mang thai vẫn phải đi làm, anh có chút đau lòng, đương nhiên anh không muốn cô mang thai mà vẫn phải đi làm, nhưng anh không dám được voi đòi tiên, không dám can thiệp vào chuyện của cô.
Triệu Ý đến văn phòng đột nhiên cảm thấy thèm ăn, nhìn chiếc túi đó cô đã muốn ăn từ lâu rồi, gần đây sắc mặt của cô tốt hơn trước rất nhiều.
Đồng nghiệp nữ ngồi bên cạnh còn tưởng rằng cô có chuyện gì vui cho nên hỏi cô: “Triệu Ý, cô và bạn trai hòa hợp lắm à? Sao tôi lại cảm thấy sắc mặt gần đây của cô tốt hơn trước rất nhiều nhỉ? Thời gian trước tôi thấy mặt cô ảm đạm, buồn bã lắm, tôi còn tưởng rằng cô và bạn trai đã chia tay cho nên không dám hỏi.”
Nghe vậy, Triệu Ý sờ mặt mình, khoảng thời gian trước sắc mặt của cô không tốt, cô cũng không để ý, cô còn tưởng rằng mình rất vui vẻ sau khi rời khỏi Chu Dục cơ?
Cô buồn bực.
Buổi chiều Chu Dục đến đón Triệu Ý, đến vào giờ tan làm, cô vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy xe của anh đỗ ở chỗ đó.
Lúc lên xe, cô cảm thấy gần đây Chu Dục nhàn rỗi quá mức, không biết có phải anh...Phá sản hay không, nếu không thì sao lại rảnh rỗi như vậy?
Đi lại trước mặt cô suốt ngày, anh không phải đi làm sao?
Lúc anh khởi động xe, Triệu Ý không nhịn được mà hỏi anh: “Gần đây anh không phải đi làm à? Trước đây anh rất bận, ngày nào cũng phải tham dự tiệc, còn phải đi công tác nữa, sao bây giờ lại không đi làm nữa? Ngày nào cũng có thời gian đến đón tôi, hay là anh phá sản, khách sạn đóng cửa rồi?”
Chu Dục nghe vậy, anh nghĩ có lẽ cô đang quan tâm mình, mặc dù giọng điệu chả ra làm sao nhưng quan tâm thì vẫn là quan tâm.
Anh khá vui vẻ, giải thích với cô: “Không có gì, khách sạn không có anh thì bọn họ vẫn có thể tự quản lý, em yên tâm đi, anh có tiền, chu cấp cho em và con không thành vấn đề, một cái khách sạn to như vậy, đâu thể nói phá sản là phá sản được.”
Chu Dục hỏi cô muốn ăn gì, trưa nay Triệu Ý không thèm ăn cho nên không ăn được bao nhiêu, nhưng hiện tại cô cảm thấy rất thèm ăn, muốn ăn thịt nướng.
Chu Dục lái xe đưa cô đến một nhà hàng thịt nướng.
Trước đây cô rất thích ăn thịt nướng ở nhà hàng này.
Chu Dục nướng thịt cho cô.
Triệu Ý phát hiện gần đây anh không hút thuốc nữa, lúc trước điếu thuốc chưa từng rời khỏi tay anh, ngày nào cũng hút, cô cũng bảo anh đừng hút thuốc nữa mà anh không nghe.
Chẳng qua anh chỉ không hút thuốc trước mặt cô thôi chứ vẫn hút ở bên ngoài. Nhưng gần đây thấy trên người anh không có một hộp thuốc lá nào, ngay cả bật lửa cũng không có.
Có lẽ anh bỏ thuốc rồi.
Ăn cơm xong, Chu Dục đưa cô về nhà.
Không ngờ vừa về đến nơi thì trời đổ mưa to, gió lùa vào ban công, cô vội vàng chạy đến đóng cửa ban công lại.
Thừa dịp trời có gió, anh nói với Triệu Ý: “Trời mưa gió to quá, anh về cũng khá phiền phức, nếu không anh ở lại đây một tối nhé, em tạm chấp nhận được không?”
Triệu Ý: “...Nhà anh cách chỗ này không xa, ở ngay phía đối diện, với cả tôi có ô, anh che ô đi về là được.”
Chu Dục nghe vậy thì gật đầu, cố ý sờ túi quần, “Chết rồi, hôm nay đi vội quá, anh quên mang chìa khóa nhà.”
Triệu Ý: “...”
Triệu Ý biết anh đang cố ý, cố ý không muốn đi.
Cô cũng mềm lòng, mặc dù thấy anh đang diễn nhưng cũng không vạch trần anh: “Vậy thì tùy anh.”
Cô cảm thấy trên người toàn mùi thịt nướng nên đi tắm.
Chu Dục thuận lợi ở lại, còn biết ơn trận mưa này.
Chờ Triệu Ý đi ra từ phòng tắm thì đổi lại thành anh tắm.
Anh không mặc quần áo, chỉ quấn một chiếc khăn tắm rồi đi ra ngoài.
Anh để trần nửa người, vừa mới tắm xong, người ướt sũng, nước chảy dọc xuống theo cơ bụng
Triệu Ý đi vào bếp uống nước, vừa đi ra thì nhìn thấy cảnh này, cô cảm thấy miệng hơi khô.
Cô cảm thấy, Chu Dục có hơi...Quyến rũ.
Không biết có phải do kí©ɧ ŧɧí©ɧ hậu tố hay không mà cô cảm thấy Chu Dục tối nay quyến rũ lạ thường.
Anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh hông, cực kỳ lỏng lẻo, nhìn một phát là biết anh không mặc qυầи ɭóŧ.
Thứ ở giữa không bị bất cứ thứ gì che phủ.
Lớn quá, cảm giác nếu cắm vào thì sẽ rất khó chịu.