Lấy Thân Trả Nợ

Chương 33: Triệu Ý, không phải em ghen đấy chứ?

Triệu Ý từng bị hắn lừa một lần, cô không dễ dàng tin tưởng hắn lần nữa, nhìn dáng vẻ hắn khóc lóc thì cô vẫn không muốn tin hắn, nếu đó là sự ăn năn thì chẳng qua chỉ là nước mắt cá sấu mà thôi, hiện tại cô không muốn nghe bất kỳ lời xin lỗi nào, cô chỉ muốn ly hôn với hắn, sau khi ly hôn thì hai người không còn bất kỳ quan hệ nào nữa.

Cô nhìn về phía Chu Dục, hỏi anh: “Hiện tại có thể đi vào ly hôn không?”

Chu Dục ừ một tiếng, nhìn thoáng qua đám thuộc hạ bên cạnh, bảo bọn họ thả người ra, để hai người đi vào trong làm thủ tục ly hôn.

Người của Chu Dục ở đây, chắc chắn hắn chạy không thoát, nếu chạy trốn thì kiểu gì cũng bị đánh mạnh hơn, có khi gãy tay, gãy chân.

Trần Cương bị đánh thì sợ hãi, đâu dám không nghe lời. Hắn ngoan ngoãn đi vào ký tên vào đơn ly hôn.

Triệu Ý cũng đi vào ký tên, sau khi cầm giấy chứng thực ly hôn cô mới thở phào nhẹ nhõm, cô đã ly hôn, cũng nên tránh xa tên cặn bã này.

Chu Dục chờ ở bên ngoài, Lý Diệu thấy dáng vẻ lo lắng của anh thì đưa cho anh một điếu thuốc, người như anh, có tâm sự đều thích hút thuốc để bản thân bình tĩnh lại, nhưng lúc đưa điếu thuốc này qua thì anh lại không nhận.

Lý Diệu còn tưởng rằng anh không thích loại thuốc này, không ngờ nghe thấy anh đắc ý nói: “Không hút, từ giờ trở đi tao sẽ bỏ thuốc, tao sắp làm cha rồi. Hút thuốc không tốt đối với phụ nữ mang thai, tao sợ làm ảnh hưởng đến cô ấy và con. Chúng mày cũng không được hút thuốc trước mặt tao, cả cô ấy nữa.”

Anh nói cô ấy, mọi người nghe xong lập tức biết đó là ai!

Mọi người kích động không thôi.

Vội vàng nói chúc mừng, không ngờ, tốc độ này cũng quá nhanh đi, lúc trước còn nghe nói hai người cãi nhau, giận dỗi chia tay, hiện tại lại mang thai, quả nhiên không hổ là đại ca nên tốc độ mới nhanh như vậy.

Trong khi mấy người đang nói chuyện, cười đùa thì người bên trong đã đi ra ngoài, lúc đi ra cầm tờ giấy ly hôn trong tay, Chu Dục nhìn thấy thì vui mừng ra mặt.

Triệu Ý không còn bất kỳ quan hệ nào với tên khốn này nữa rồi.

Hiện tại Triệu Ý đã ly hôn, cô không muốn nhìn thấy bọn họ nữa, lúc đi ra cô định chạy nhưng bị Chu Dục bắt được.

Anh kéo cô sang một bên, “Triệu Ý, anh phát hiện em là người thích dùng đồ xong rồi ném đi. Cảm thấy anh không còn quan trọng, lợi dụng anh xong thì không cần anh nữa, không phải đã nói chờ em đi ra rồi suy xét chuyện của chúng ta sao? Chuyện chúng ta còn chưa giải quyết xong, em định chạy đi đâu?”

Triệu Ý mím môi, vừa rồi cô thật sự muốn chạy trốn, nhưng hiện tại bị bắt tại trận thì không còn cách nào khác.

“Anh nói đi, anh muốn suy xét như thế nào?”

Chu Dục đưa cô lên xe, chuyện giữa hai người không thể để người khác biết được, như vậy sẽ rất xấu hổ.

Sau khi đi vào xe, anh thương lượng với cô: “Triệu Ý, anh biết hiện tại em vẫn chưa tha thứ cho anh, nhưng anh là cha của đứa bé, điểm này em không thể phủ nhận việc hai chúng ta cần phải nuôi nấng con, em không thể đưa con đi, ý của anh chính là hai người chúng ta cùng nuôi nấng đứa bé này, chờ khi nào em chấp nhận anh, thừa nhận anh thì chúng ta kết hôn, nếu em không muốn thừa nhận sự tồn tại của anh thì để anh chăm sóc hai mẹ con em được không?”

Triệu Ý muốn từ chối.

Cô không muốn nuôi con cùng anh, nhưng anh không phải người tốt lành gì, đã sớm nghĩ cách đối phó khi cô từ chối rồi.

Chu Dục uy hϊếp cô: “Nếu em không đồng ý thì anh cũng có kế hoạch riêng, hai người chúng ta kết hôn, hiện tại đi làm giấy chứng nhận ngay lập tức, đứa bé này là con của chúng ta, chúng ta phải cùng nhau nuôi nấng, dù sao thì kết quả vẫn như vậy, em không đồng ý thì vẫn phải đồng ý, chỉ có hai lựa chọn thôi, em lựa chọn cái nào thì anh đáp ứng cái đó.”

Những câu nói sau đó khiến Triệu Ý bực mình, tên lưu manh này chỉ biết đi uy hϊếp người khác thôi.

Hiện tại cô đang mang thai, thực sự không còn cách nào khác cả.

“Vậy… Nếu tôi chọn phương án thứ nhất, sau này anh sẽ tôn trọng tôi chứ? Chúng ta chỉ cùng nhau nuôi con mà thôi, không có gì khác, anh không được ép tôi làm gì cả, tôi cũng có quyền tự do, tôi và anh không có bất kỳ quan hệ nào, chỉ là cha, là mẹ của một đứa bé thôi.”

Chu Dục gật đầu đồng ý: “Đương nhiên.”

Cô ngốc này nghĩ cái gì vậy? Cho dù không có quan hệ thì chỉ dựa vào việc cha, mẹ của một đứa bé thôi thì quan hệ giữa hai người luôn bị ràng buộc.

Triệu Ý không ngờ anh đồng ý dễ dàng như vậy.

Cô không thể bác bỏ lời mình đã nói ra, vì vậy cô im lặng không nói câu nào nữa.

Chu Dục đưa lại chiếc chìa khóa cho cô: “Trở về thu dọn đồ đạc, dọn đến nhà anh đi. Em và bạn cùng phòng thuê chung, anh đến tìm em không tiện lắm, còn phải mua đồ cho em bé nữa, phòng thuê của em nhỏ như vậy, còn ở nơi hẻo lánh, không an toàn đâu, đồ anh mua cho em cũng không để vừa, em dọn về đi.”

Triệu Ý không muốn, “Không được, tôi không muốn ở chung với anh, tôi muốn tách ra, tôi có thể tìm căn phòng thuê khác.”

Chu Dục: “...Đều nói sinh đứa này đến đứa khác, sau khi làm mẹ thì còn muốn tách ra riêng, Triệu Ý, có phải em cố tình gây khó dễ cho anh đúng không?”

Triệu Ý giận dỗi, “Dù sao thì tôi chỉ không muốn ở chung với anh thôi, tôi chỉ muốn tách ra, nếu không tôi tiếp tục ở chỗ của tôi, anh cũng đừng mua bất kỳ thứ gì cả.”

Chu Dục thật sự không thể thỏa hiệp với cô, nhưng anh không cho phép cô tiếp tục ở chỗ đó, căn phòng đó quá nhỏ.

“Anh vẫn còn một căn ở khu chúng ta sống trước đó, em dọn đến đó đi, như vậy cũng thuận tiện để anh đến tìm em. Anh nghe em, em không cần ở chung với anh, nhưng em phải nghe lời anh, ở một môi trường khác tốt hơn.”

Triệu Ý gật đầu, lần này cô không từ chối.

Chu Dục cảm thấy không sao, dù sao thì anh cứ phải từ từ. Anh lái xe đưa cô về phòng trọ dọn đồ.

Cũng may cô chuyển đến đây chưa lâu, không có quá nhiều đồ, sau khi thu dọn đồ đạc xong xuôi thì chỉ có một chiếc hành lý giống như ban đầu cô đến ở.

Chắc chắn sẽ mất tiền cọc nhà, lúc trước cô đã đồng ý ở một năm, nếu hủy trước hợp đồng thì sẽ mất một tháng tiền nhà.

Lúc Triệu Ý thu dọn đồ xong, cô đi ra ngoài, nhìn thấy Chu Dục đang nói chuyện với bạn cùng phòng.

Không biết hai người này đang nói chuyện gì, cô còn thấy bạn cùng phòng cười nói vui vẻ, nhìn dáng vẻ hai người nói chuyện, Triệu Ý cảm thấy có chút không vui, có một cảm giác ủ rũ, không biết lý do tại sao lại như vậy.

Chu Dục nhìn thấy Triệu Ý kéo hành lý thì đi qua hỗ trợ, xách giúp cô.

Triệu Ý giận dỗi đẩy anh ra: “Đừng chạm vào hành lý của tôi, tôi tự xách được.”

Chu Dục không biết vì sao cô giận, còn muốn tự xách một mình, một người phụ nữ mang thai như cô thì khỏe đến đâu?

Một tay anh xách vali, một tay kéo cô đi ra ngoài.

Sau khi rời khỏi đó, đi vào thang máy, Triệu Ý hỏi Chu Dục: “Vừa rồi anh và bạn cùng phòng của tôi nói chuyện gì vậy? Thấy cười vui vẻ lắm.”

Chu Dục thành thật trả lời: “Cô ấy chúc mừng chúng ta, hỏi tại sao em lại chuyển đi, anh nói em mang thai, chúng ta chuẩn bị kết hôn, đến lúc đó mở tiệc thì sẽ mời cô ấy đến uống rượu mừng.”

Chu Dục nói hết lời thì cảm thấy không đúng, anh nhìn Triệu Ý, vui vẻ nói: “Bảo sao vừa nãy em nổi cáu như vậy. Không phải em ghen đấy chứ?”