Màn Đêm Quyến Rũ

Chương 37 : Trở về con hẻm nhỏ

Nhạc đề xuất: Red Right Hand- Nick Cave.



Ở một góc phía xa xa của thị trấn Meadow, nơi có khu chợ thị trấn đông đúc người đi đường nhộn nhịp trên đường phố. Một số người thì đang cố mặc cả với những người bán hàng rong, trong khi hầu hết thì chỉ đi bộ và trò chuyện rôm rả, khiến bầu không khí ở đây khá sống động và ồn ào át đi mọi âm thanh khác.

Và trong khi những người dân thường tập trung chủ yếu ở phía trước của khu chợ được thiết lập chỉ dành riêng cho con người, thì có kha khá những người thuộc chủng tộc khác thì quanh quẩn ở những nơi sâu hơn và tăm tối hơn trong khu chợ.

Là một trong số đó, người đang dạo bước trên những con phố tối tăm đó không ai khác chính là Vincent Moriarty. Không giống như những ngày khác, khi anh gặp Eve, anh không mặc áo choàng để che giấu nhân dạng và những nơi mình đến. Mái tóc bạc rối bù của anh cực kỳ nổi bật giữa đám đông , khiến nhiều người phải ngoái đầu lại để ngắm nhìn người đàn ông cao ráo đó ít nhất vài lần. Anh ta mặc một chiếc quần tây và khoác trên mình một bộ áo vest màu xám đậm cùng với áo sơ mi trắng tươm tất gọn gàng.

“Chào buổi chiều, thưa ngài Moriarty. Thật tuyệt khi được gặp-” một người đàn ông liền chào anh ta trên đường đi, nhưng chỉ nhận được một cái liếc mắt đằng đằng từ người đàn ông này.

Một số người thì chỉ cúi đầu cho đến khi anh đi ngang qua họ, trong khi một số lên tiếng chào anh nhưng không ai nhận được câu trả lời cả. Nhiều người trong số họ đã nhanh chóng tránh ra và nhường đường cho anh ta và không dám cản đường anh.

“Thiếu chủ Vincent!” Một người đàn ông có ria mép nhanh chóng đuổi kịp Vincent từ phía sau, anh ta trông hơi hụt hơi. “Anh đã bỏ lỡ mất cuộc họp ngày hôm nay rồi. Mọi người đã chờ đợi anh rất lâu đó.”

“Tôi bận việc khác rồi,” Vincent trả lời.

“Vậy anh đến đây để mua thứ gì sao, thưa ngài thiếu chủ Vincent?” Người đàn ông làm việc cho Vincent lên tiếng hỏi. Vincent quay lại nhìn anh ta và hỏi.

“Mấy người đã từng nghe tới câu tục ngữ đừng-chỏ-mũi-vào-việc-của-tôi chưa?” Người đàn ông kia vừa mở miêng ra đã đóng lại. Vincent sau đó mỉm cười, “Rất vui vì anh đã biết. Sẽ rất xấu hổ nếu tôi phải dạy anh điều đó, Patton. MÀ chuyện gì đã xảy ra với cuộc họp rồi?”

Người đàn ông tên Patton cố đi theo kịp bước chân của Vincent, vì đôi chân anh ta ngắn hơn so với đôi chân dài của Vincent.

Đôi mắt của Patton đảo tới đảo lui, “Bởi vì sự vắng mặt của anh và tầm quan trọng của anh, nên tôi đã hoãn cuộc họp hai giờ và quyết định đi tìm anh.”

“Và bao nhiêu giờ đã trôi qua kể từ đó rồi?” Vincent liếc nhìn xung quanh, như thể anh ấy đang tìm kiếm thứ gì đó hoặc ai đó.

“Một giờ mười lăm phút, vì tôi không biết phải tìm anh ở đâu,” Patton lau trán bằng mu bàn tay áo.

"Tốt. Tôi sắp hoàn thành công việc ở đây rồi,” Vincent nói, và anh bắt đầu cởi cúc khuy áo sơ mi rồi xắn tay áo lên đến tận cẳng tay nhưng không rút găng tay da ra.

Vincent rẽ trái, đứng trước một cửa hàng cụ thể. Người chủ cửa hàng này có một vết bầm tím xanh đen trên khuôn mặt. Khi nhìn thấy Vincent, người đàn ông kia dường như hóa đá và nuốt nước bọt trong lo lắng.

“Này cái tên còm nhom kia. Ngươi đã làm những gì ta yêu cầu chưa?” Vincent ra lệnh cho người đàn ông.

“Tôi—Ở ngõ sau đấy,” người đàn ông quay người về hướng nhìn lại.

Vincent và người thương nhân nhìn nhau chằm chằm, và ánh mắt của người thương gia chuyển sang nhìn người đàn ông đang đi cùng người đàn ông tóc bạc này.

Sau đó là những lời bộc trực từ Vincent, “Gì, ngươi nghĩ rằng ta biết đọc suy nghĩ à? Xách cái chân lên đi chứ?”

"Vâng, thưa ngài!" Người thương gia gật đầu rồi quay sang người đang ở cạnh cửa hàng của mình. “Hãy coi chừng giùm cửa hàng của tôi nhé. Tôi sẽ sớm quay lại."

Người thương gia kia trông có vẻ sợ hãi, nhưng vẫn nhanh chóng rời khỏi cửa hàng của mình và nói với giọng rụt rè, “Xin hãy đi theo tôi.”

Vincent, Patton và người thương gia bắt đầu đi sâu vào trong một con hẻm hẹp. Mặt đất họ đi khá ẩm ướt và nhớt nháp, nhiều chiếc lon cũ kỹ vứt đầy một bên hẻm. Đây là hẻm đằng sau của thị trấn Meadow, nơi con người không thường lui đến hay dám nhìn vào, nhưng điều đó không có nghĩa là những sinh vật khác cũng vậy, vì họ rất thường xuyên ra vào khu vực tăm tối này.

Sau khi họ rẽ phải ở một góc phố, người thương gia dẫn đường bỗng dừng lại trước một tòa nhà cũ kỹ có rất nhiều cửa. Cái toà nhà này, trên đó có một ổ khóa lớn, và người thương gia nhanh chóng lục trong túi quần của anh ta để lấy ra một chiếc chìa khóa. Mở khóa cửa, thương gia đẩy cửa vào.

Người thương gia quay sang Vincent và nói: “Tôi đã trói tay và chân gã ta lại rồi. Rất khó để đem gã ta vào đây.”

Vincent hất đầu về phía căn phòng và hỏi, "Ngươi có chắc đã tìm đúng người chưa?"

“Vâng, vâng,” người thương gia gật đầu, “Tôi đã xác minh rất kỹ lưỡng trước khi bắt được gã. Tôi tìm thấy gã ta ở một trong những tửu quán và đang uống rượu.”

“Thế thì hy vọng đó chính là người ta đang tìm,” Vincent trả lời, nhìn người thương gia. “Nếu như lúc đó ngươi mà trả lời thật lòng thì có lẽ mặt ngươi đã không ngã vào tay của ta.”

Người thương gia cúi đầu, hy vọng sẽ được buông tha và cửa hàng của anh ta sẽ di chuyển sang nơi khác để kinh doanh và đυ.ng mặt Vincent. Vài ngày trước, anh ta đã lỡ miệng khi Vincent hỏi anh ta gì đó, và kết cục là người này đã cho anh ta ăn trọn nguyên một cú đấm giáng trời vào mặt.

“Hãy tha thứ cho hành vi của tôi vào ngày hôm đó,” người thương gia xin lỗi Vincent. "Tại vì tôi đã hoảng sợ nên vậy."

Vincent đặt tay lên vai thương gia, khiến anh giật bắn người. Anh ta nói: “Ta không quan tâm đến mối quan hệ của ngươi với những kẻ nào khác. Thứ ngươi nên sợ duy nhất chỉ là ta thôi. Điều mà ta quan tâm nhất chỉ là chính bản thân ta.”

Vỗ lưng người thương gia hai lần, anh cuối cùng cũng bước vào phòng.

Patton, người lặng lẽ đi theo Vincent từ phía sau, liền lên tiếng hỏi anh ấy, “Ngài. Moriarty, đây là ma cà rồng hả?”

"Gì? Anh tưởng trong đấy có một thiên thần à?" Vincent vặn lại tuyên bố của Patton.

#Darkie