Màn Đêm Quyến Rũ

Chương 36: Người mẹ bó tay.

Nhìn thấy một giọt máu đỏ trên mặt đất, Eve hoảng sợ hồn bay phách lạc.

Mọi thứ như thể chậm lại khi cô nhìn thấy phu nhân Annalise giận dữ đùng dùng đi đến chỗ cô. Cùng lúc đó, bàn tay của Allie nhích lại gần giọt máu giống như một đứa trẻ nhỏ đang cố với tay lấy một viên kẹo được bán ở cửa hàng tạp hoá.

Eve nhanh chóng đánh rơi những bông hoa trên tay, và nó rơi xuống đất, che phủ giọt máu.

“Con đang ngồi trên mặt đất làm gì vậy, Allie?!” Phu nhân Annalise trông có vẻ giận dữ, và ánh nhìn của bà chuyển sang Eve.

Nghe thấy tiếng mẹ, cô bé tái mét đi và vội đứng dậy. Như một đứa trẻ ngoan ngoãn, cô bé đưa hai tay ra trước mặt.

“Còn cô,” Phu nhân Annalise tiến một bước đầy giận dữ về phía Eve, trong khi Eve nhìn nhanh vào ngón tay của mình và ấn chặt ngón tay vào một bên váy. “Cô nghĩ cô đang làm cái gì ở đây? Không lẽ lời ta chưa lọt lỗ tai cô hay cô nghe không hiểu gì sao?”

Eve giữ vẻ mặt bình tĩnh. Cô nhận thấy khuôn mặt của Phu nhân Annalise như sắp bốc khói tới nơi.

“Chào buổi sáng, thưa Phu nhân Annalise,” cô chào người phụ nữ và nói, “Tôi nghĩ tôi đã nói rõ rằng tôi sẽ không chấp nhận lời đề nghị của bà rồi mà.”

“Có vẻ như cô không cho ta lựa chọn nào khác ngoài việc tự mình giải quyết vấn đề này,” Phu nhân Annalise chưa bao giờ gặp một người phụ nữ xấc xược như vậy trước đây, huống chi là cô ta còn là người thuộc thị trấn nghèo nàn rách rưới như Meadow.

Ở phía sau, người quản gia cuối cùng cũng đi ra khỏi bụi cây mà anh ta vừa ngã vào một giây trước. Mặc dù bị gai cào và đâm xuyên qua da nhưng Alfie trông vẫn hoàn toàn ổn và dùng khăn tay lau vết máu nhỏ giọt.

Người quản gia bước đến chỗ Phu nhân Annalise đang đứng, và anh ta cúi chào, “Thưa phu nhân, người nghĩ gửi những bông hoa này cho Phu nhân Margaret sẽ ổn chứ ạ?”

Phu nhân Annalise liếc nhìn người quản gia, ánh mắt của cô ấy dữ dội đến mức người quản gia ngay lập tức thốt lên, “Tôi sẽ tìm những bông đẹp hơn trong khu vườn đằng trước vậy,” và anh ta bắt đầu rảo bước đi.

“Alfie,” Phu nhân Annalise gọi người quản gia bằng một giọng gay gắt, anh ta liền nhanh chóng dừng lại trong khi nhăn mặt. “Cậu chỉ có thể tìm được những bông hoa đó, ngay tại đây chứ không phải ở khu vườn phía trước.”

Bà biết rõ rằng người quản gia kia định đi báo cho đứa con trai riêng của chồng bà. Alfie cúi đầu, từ từ quay lại và đi lại để ngắt một số bông hoa khác.

Phu nhân Annalise nhìn đằng đằng vào con gái đang cúi gằm mặt xuống đất không dám ngẩng đầu lên. Gân xanh trên trán phu nhân Annalise càng nổi bật hơn khi bà thấy bộ váy của con gái bà lấm lem bùn đất ở phía trước.

“Allie, đi vào trong và thay quần áo ngay. Ta thậm chí không muốn hỏi con đang làm gì ở đây nữa,” Phu nhân Annalise ra lệnh cho con gái. “Đi vào trong ngay.”

Allie liếc nhìn Eve, và Eve khẽ mỉm cười trấn an cô bé. Cô bé nhỏ đi khỏi đó, khuất dạng đằng cửa sau của biệt thự.

Giờ đây, khi phu nhân Annalise biết rằng con người này đã đến dạy con gái mình muộn mà không báo trước, bà lên tiếng, “Đúng là thứ vô trách nhiệm. Cô không chỉ lãng phí thời gian của chúng ta khi đến muộn, mà còn đưa con bé đến đây để dạy hư con bé, làm sai các phép xã giao mà Allie đã học được từ trước cho đến bây giờ.

Eve cau mày trước lời nói của phu nhân Annalise. Cô vẫn chưa quên việc người phụ nữ đó đã mắng con gái mình như thế nào lúc nãy.

“Tôi không biết rằng việc đi dạo trong khu vườn của chính ta lại là làm sai phép tắc xã giao thông thường đấy. Nếu một đứa trẻ ngoan mà thành ra như vậy, điều đó chỉ có nghĩa là những gia sư trước đây của đứa trẻ đó đã không dạy dỗ chúng đến nơi đến chốn,” Eve trả lời, không hề nao núng trước lời đe dọa. Có thể bà ta là phu nhân Annalise Moriarty, nhưng Eve không quan tâm đến địa vị của bà ấy. Nếu có một điều khiến cô lo lắng, thì đó chính là việc người phụ nữ này không phải là con người, mà là một sinh vật bóng đêm, kẻ có thể hút máu cô cho đến chết.

“Im miệng đi,” Phu nhân Annalise quát vào mặt cô nhân loại, và bà ấy càng lúc càng khao khát cho cô nàng nhân loại thấp kém này biết thân biết phận của mình. Đôi mắt bà nhìn xuống những bông hoa nằm trên mặt đất.

Mắt Eve dõi theo nơi người phụ nữ đang nhìn, và cô hy vọng giọt máu lúc nãy đã khô rồi.

“Cô không biết quyền lực của ta đến đâu đâu, cô Barlow. Ta có khả năng thực hiện những điều mà cô thậm chí không dám tưởng tượng đến,” Phu nhân Annalise tức giận và đồng thời buồn bực vì niềm vui của mình chỉ tồn tại trong thời gian ngắn. Tệ hơn nữa, con bé nhà Dresford còn dám chế giễu gia tộc bà về điều đó.

Eve lịch sự trả lời người phụ nữ, “Tôi xin lỗi, thưa Phu nhân Annalise, nhưng tôi chỉ nghe theo lời chủ nhân của mình chứ không phải bất kỳ ai khác. Tôi rất cảm kích nếu bà thảo luận vấn đề này với thiếu chủ trẻ Moriarty, thay vì cố gắng đe dọa tôi hoặc các thành viên gia đình tôi. Tôi chỉ đang cố làm công việc của mình thôi.”

Giá như chồng bà cho bà đủ quyền hạn để huỷ bỏ các quyết định của đứa con riêng kia, phu nhân Annalise thầm nghĩ. Bà ấy không thể tranh cãi với cô nàng nhân loại này, nhưng bà ấy cũng không ngần ngại chửi mắng cô.

“Là mẹ của Allie, ta biết điều gì là tốt nhất cho con bé. Sẽ tốt hơn hết nếu cô dạy con bé những thứ kiến thức có giá trị trong phòng piano, chẳng hạn như viết chữ và đọc sách. Ta biết rằng trẻ em từ thị trấn của cô lớn lên bằng cách lăn lộn trong bùn đất như lũ lợn lòi, nhưng ở đây chúng ta không làm thế.”

“Tôi sẽ ghi nhớ kỹ điều đó, thưa Phu nhân Annalise,” Eve trả lời không chút nao núng, điều này chỉ càng khiến cho Phu nhân Annalise thêm sôi máu.

Tất cả những gì Eve đang làm là chăm sóc Allie. Nhưng Phu nhân Annalise phản đối việc đó. Mặc dù Eve không xuất thân giàu có hay có địa vị cao, nhưng cô ấy vẫn giàu có lòng vị tha và cách đối xử đúng mực với mọi người mà không cần quan tâm đến quần áo họ mặc hay tiền tài danh tiếng của họ.

Eve thả lỏng vai khi thấy người phụ nữ nhanh chóng quay người và trở lại biệt thự.

Ít nhất cô không cần phải lo lắng về bất cứ điều gì lúc này, và cô nhìn xuống những bông hoa. Cúi xuống, cô nhặt tất cả lên. Cô nhìn thấy một đốm đen nhỏ trên mặt đất. Giọt máu lúc nãy đã khô.

Người quản gia đã nghe rõ từng lời đối thoại vừa diễn ra giữa hai người phụ nữ. Anh không dám xen vào. Rốt cuộc, làm vậy sẽ khiến anh ta bị cắt lưỡi mất.

Eve xin lỗi người quản gia, "Tôi xin lỗi về những bông hoa này nhé." Cô biết rằng vì những bông hoa đã bị rơi xuống đất, chúng sẽ không thể được sử dụng để gửi đến cho bất kỳ ai.

"Xin đừng lo lắng. Tôi sẽ đi tìm những bông khác. Xin hãy đưa chúng cho tôi để tôi tiện ném chúng đi,” anh ta đưa tay ra với một cái cúi đầu nhẹ.

“Nếu tôi mang chúng theo có ổn chứ?” Eve hỏi anh ta, và Alfie hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

Sau đó anh gật đầu, “Vâng. Không sao cả, thưa cô.”

“Cảm ơn,” Eve đáp, nhìn những bông hoa cô nói, “Thật đáng tiếc nếu vứt chúng đi khi chúng vừa mới được hái mà,” cô mỉm cười.

“Cô có muốn tôi mang chút trà đến phòng piano không?” Alfie hỏi, và Eve chỉ lắc đầu.

“Tôi nghĩ rằng tôi đã uống đủ trà cho ngày hôm nay rồi, nhưng cảm ơn anh đã hỏi nhé,” Eve nói, và cô ấy đi theo hướng mà Phu nhân Annalise và Allie đã bước vào trong.

#Darkie