Màn Đêm Quyến Rũ

Chương 34: Hội những người giàu

“Cô Stella Desford đến rồi,” người giúp việc thông báo trước khi bước ra khỏi cửa.

Một phụ nữ trẻ với mái tóc màu hạt dẻ bước vào phòng khách. Cô mặc một chiếc đầm lụa dài tay, cổ cao màu nâu sẫm cùng với những chiếc cúc vàng đính ở phía trước váy.

“Chào buổi sáng Stella, tôi rất vui khi dùng bữa sáng với cậu đấy,” Marceline chào người phụ nữ trẻ, Stella có vẻ nhỏ hơn hai người phụ nữ có mặt trong phòng hai tuổi.

Eve thấy Marceline đứng dậy và đi về phía người phụ nữ rồi thoáng hôn hai bên má để chào đón cô ấy.

“Làm sao tôi có thể từ chối lời mời của cậu được chứ?” Người phụ nữ khẽ cười, giọng nói ngọt ngào và cách cư xử hết sức quý tộc. “Tôi hy vọng là tôi không đến trễ.”

"Không bao giờ quá trễ cả. Bà thợ may đến rồi, như tôi đã hứa. Nhưng bà ấy có thể đợi cho đến khi chúng ta ăn sáng xong,” Marceline nở một nụ cười ấm áp.

Sau đó, đôi mắt của người phụ nữ trẻ chuyển sang nhìn Eve, người mà cô chưa từng gặp hay chưa từng nhìn thấy trước đây. Stella hỏi, "Ai đây?"

Lông mày của Marceline nhướng lên như thể cô ấy đã quên mất sự hiện diện của Eve và bắt đầu giới thiệu, “Stella, đây là Genevieve Barlow, gia sư mới của Allie. Cô Barlow, đây là Stella Desford. Một trong những người bạn thân nhất của tôi.”

Eve đứng dậy khỏi chỗ ngồi và cúi chào lịch sự, "Xin chào, thưa tiểu thư."

Stella không đáp lại lời chào, thay vào đó cô nhìn chằm chằm vào Eve như thể cô chưa từng nhìn thấy sinh vật lạ này trước đây. Cuối cùng cô ấy cũng trả lời: “Xin chào.”

Sau đó, cô gái trẻ quay sang Marceline và giọng nói không mấy êm ả hỏi, “Cô bắt đầu uống trà với cô gia sư từ khi nào vậy?”

Marceline trả lời, “Cô Barlow không được khỏe, và tôi nghĩ nên mời cô ấy uống một ít trà trước khi cô ấy quay trở về Meadow vì nó ở rất xa nơi đây.”

“Chứ còn gì nữa,” Stella trông kinh hoàng khi nhắc đến tên của thị trấn. “Tôi không nghĩ là bản thân mình lại gặp những loại người như vậy ở khoảng cách gần như thế này đó. Tôi rất xin lỗi,” cô ấy đặt tay lên cánh tay của Marceline để an ủi cô ấy.

“Không phải đâu! Cô Barlow là một gia sư xuất sắc đấy,” Marceline mỉm cười đáp.

Và mặc dù Eve ở ngay đó, hai cô gái trẻ vẫn không ngừng thảo luận. Những lời thì thầm vẫn không ngừng lọt vào tai Eve, Stella nhận xét, “Cho dù xuất sắc đến đâu, làm sao cậu có thể để ả ta bước vào biệt thự này chứ? Nếu cậu cần người giới thiệu, tôi sẽ rất sẵn lòng hỗ trợ cậu.”

Eve không thấy có lý do gì để ở lại trong phòng, và cô quyết định bước ra ngoài để cô Desford có thể thảo luận về cô cho thỏa thích.

Marceline thầm mỉm cười trước những lời của Stella nói, “Chúng ta hãy ăn sáng nào. Tôi đang đói meo đây."

“Xin đừng nói với tôi đây là bữa sáng nhé,” Stella trả lời.

Phải mất thêm một giây nữa Eve mới nhận ra Stella đang nói về điều gì. Marceline cười, “Tất nhiên là không rồi. Bữa sáng đang được phục vụ trong phòng ăn. Chúng ta sẽ không uống *cùng với* gia sư đâu.

(#Nhum: *drink from* uống thứ bên trong người gia sư :v )

“Đúng đấy,” người phụ nữ thì thầm, “Cậu không uống họ mà gϊếŧ họ nhỉ,” cô cười hài hước.

“Đừng ngớ ngẩn nữa,” Marceline trả lời, trước khi quay sang nhìn Eve. Trong một khoảnh khắc, Eve tin rằng Marceline định mời cô tham gia cùng họ, nhưng thay vào đó, cô gái trẻ của biệt thự nói, “Tôi hy vọng bây giờ cô cảm thấy tốt hơn, cô Barlow.”

Eve khẽ cúi đầu và nhìn hai người phụ nữ bước ra khỏi phòng. Một mình trong phòng, cô thở phào nhẹ nhõm. Những lời của tiểu thư Stella không làm cô bận tâm lắm.

Vì cô ấy đã không hắt hơi trong vài phút qua, cô ấy quyết định đi xem Allie thế nào. Trong mắt Eve, công việc của một gia sư không chỉ dạy phép xã giao hay từ ngữ trong sách mà còn phải đảm bảo đứa trẻ học hành tốt.

Cô đi qua các hành lang, trước khi đến phòng piano, cô nghe thấy giọng nói của phu nhân Annalise phát ra từ một căn phòng.

Lông mày của Eve nhíu lại, và cô định đi ngang qua căn phòng thì nghe thấy.

“Con không thể làm đúng dù chỉ là một điều thôi sao, hả? Không phải ta đã nói với con là không được ra ngoài sao?” Bà mắng.

Qua cánh cửa hơi hé mở, Eve nhìn thấy phu nhân Annalise đang đứng trước mặt con gái mình, Allie.

Cô bé cúi đầu, hai tay nắm chặt vạt áo. Phu nhân Annalise giận dữ trừng mắt nhìn cô con gái không dám ngẩng đầu lên.

“Con xin lỗi mẹ,” giọng nói ỉu xìu của cô gái vang lên.

"Thế à? Nếu con đã nghe lời ta, điều này sẽ không xảy ra ngay từ đầu rồi. Con mang đến quá nhiều sự thất vọng cho ta. Ấy thế mà, chúng ta lại ở đây. Có phải con đã yêu cầu Vincent thuê một gia sư không?” Phu nhân Annalise giận dữ hỏi, và Allie nhanh chóng lắc đầu. “Con nên hy vọng đó là sự thật.”

Allie trông như sắp khóc, nhưng cô bé ấy đang cố kìm lại.

“Vincent đang làm ô uế danh gia đình này, và con cũng đang làm như vậy, Allie,” Phu nhân Annalise nghiến răng, vẻ mặt hoàn toàn thất vọng. “Nếu mọi người biết chuyện gì đã xảy ra, họ sẽ chỉ trỏ vào con. Con có hiểu tại sao ta yêu cầu con ở trong phòng đây không?” người phụ nữ cao giọng, và cô gái nhỏ rùng mình.

Eve, người đứng bên ngoài, tiếp tục nghe thấy Phu nhân Annalise mắng mỏ con gái mình. Ở một nơi nào đó, cô ấy đã lo lắng rằng người phụ nữ sẽ đánh cô bé, nhưng may mắn là bà ấy đã không làm vậy.

Allie gật đầu với những gì phu nhân Annalise nói.

“Con xin lỗi mẹ,” Allie nghe có vẻ tiếc nuối, và điều đó khiến Eve muốn ôm lấy cô bé.

Bỗng Eve nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng trong hành lang, cô quyết định rời khỏi nơi này và đi đến phòng piano.

“Con là một thành viên của gia tộc Moriarty, và con nên biết cách cư xử đúng mực với mọi người. Đặc biệt là những người ở bên dưới chúng ta,” người phụ nữ ậm ừ. “Ả gia sư đâu rồi?”

Allie lắc đầu để cho mẹ biết rằng cô bé cũng không biết.

“Ít nhất thì ả gia sư kia cũng thông minh đấy,” phu nhân Annalize nhận xét, vui mừng khi biết rằng ngày hôm nay cô ấy đã không xuất hiện ở biệt thự. Điều này chỉ có nghĩa là con người thấp hèn đó cuối cùng đã quyết định chấp nhận lời đề nghị của bà và sẽ không xuất hiện ở đây nữa. “Ta sẽ tìm cho con một gia sư mới tốt hơn, một người không chỉ phù hợp với tiêu chuẩn về gia tộc Moriarty của chúng ta, mà còn biết dạy con tránh xa những loại người mà chúng ta không nên dính vào.”

Trước lời nói của mẹ, cô bé đứng lặng thinh không ngẩng đầu lên.

Trong phòng piano, Eve bước lại gần chiếc bàn học nơi đặt những cuốn sách để đọc. Một cuốn sách đã được mở ra, và có chiếc bút lông đã khô, chưa được đặt trở lại lọ mực.

Cô bước đến giá sách nằm ở một góc tường. Cô rút một cuốn sách ra khỏi ngăn kéo, lật qua các trang thì nghe thấy tiếng cửa phòng mở.

Khi Eve quay lại, cô nhận thấy Allie bước vào phòng.

Mắt Allie hơi sáng lên khi nhìn thấy Eve đang đứng trong phòng. Vì sự vắng mặt của Eve và những lời nói của mẹ cô bé khiến cô bé chắc chắn rằng Eve đã xin nghỉ việc làm gia sư cho cô ấy.

“Em không nhận được tin nhắn của chị à, tiểu thư Allie? Chị đã nhờ chị gái của em chuyển nó đến cho em từ lúc sớm vì chị cảm thấy không được khoẻ lắm,” Eve giải thích với cô bé đang lắc đầu. “Bây giờ chị cảm thấy khoẻ hơn nhiều. Còn em thế nào rồi?" Cô hỏi, cô bé nhìn chằm chằm vào Eve.

Những đứa trẻ con nhà giàu thường không được bộc lộ cảm xúc một cách cởi mở. Họ được dạy để trưởng thành nhanh chóng. Eve nhận thấy Allie kiểm soát cảm xúc của bản thân khá tốt, vĩ những nỗi thống khổ và nỗi buồn không hề hiện trên khuôn mặt cô.

Eve nhìn Allie với một nụ cười rạng rỡ và hỏi: “Hôm nay chúng ta sẽ làm cái gì đó khác đi ha, tiểu thư Allie? Xét cho cùng, sách vở không chỉ là cách duy nhất để học hỏi thêm.”

Cô bé chớp mắt, không hiểu ý của Eve là gì.

“Chúng ta cùng ra ngoài đi,” Eve đề nghị, và cô bé nhanh chóng lắc đầu. “Ý chị là đi dạo khu vườn sau nhà chứ không phải vào thị trấn. Chị chắc chắn sẽ ít người lui tới đó. Em có thể chỉ đường cho chị được không, tiểu thư Allie?”

Allie suy nghĩ một lúc trước khi gật đầu.

Trong khi Eve và Allie đi về phía khu vườn phía sau, trở lại bên trong biệt thự, Phu nhân Annalise đi dạo trong hành lang với tâm trạng tuyệt vời với suy nghĩ rằng bà ấy sẽ không phải đau đầu giải quyết cô gia sư thấp hèn kia.

#Nhum