Màn Đêm Quyến Rũ

Chương 33: Tách trà ẩn ý

Eve cảm thấy lúng túng, và chẳng có ai có thể hiểu được cảm giác của cô lúc này. Mỗi bước của cô đi đều cứng đờ, đó là vì cô biết anh ấy đang đi phía sau mình. Đúng là quả canh thời gian không thể tồi tệ hơn được nữa, cô thầm nghĩ.

(#Nhum: *timing: canh thời gian*, ý nghĩ sao lại không đi sớm hay muộn hơn tý, mà lại canh đúng lúc Vincent đến).

“Cô đi còn tệ hơn cả người bà mà tôi đã từng biết nữa,” lời nhận xét đày sự giễu cợt từ phía sau vang lên, và Eve nghiến răng. Khi cô ấy bước nhanh hơn, anh ấy nói, "Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu cô chạy đó."

Eve quay lại nhìn thẳng anh ấy và nói, “Thưa anh Moriarty, tôi nghĩ tôi muốn thêm một điều khoản mới nữa vào hợp đồng công việc của mình.”

“Tất cả các đã được điền khoản đã được ký kết. Cô muốn thêm gì thì cứ đợi đến hợp đồng vào năm sau đi nha,” Vincent trả lời, rồi anh không đợi cô nữa. Thay vào đó, anh đi trước về phía lối vào của biệt thự. “Cô cũng biết rồi đấy, tôi đã quên sự cố ngày hôm qua, nhưng có vẻ như ai đó gặp khó khăn trong việc bỏ qua nó và phải nhắc nhở tôi về điều đó.”

Eve tự hỏi liệu có cách nào để cô có thể thắng trong một cuộc tranh cãi với người đàn ông này không. Không phải vì cô ấy không có đủ lý lẽ để phản bác, mà vì Vincent đã không chơi theo luật và chỉ tuân theo các quy tắc luật rừng của riêng mình.

“Tôi thậm chí không biết anh đang nói về cái gì nữa,” Eve quyết định nhập trò của anh ấy, và một khóe môi của Vincent nhếch lên.

Eve tiếp tục bước đi, Vincent đã đi trước cô hai bước. Anh quay lại nhìn cô và hỏi, “Ồ? Liệu cô có thích tôi nhắc lại những gì tôi đang nói không? Về cái tròn tròn và mềm ấy—”

“Đừng,” Eve nói cộc lốc khi đang đi trên hành lang.

“Cái tròn gì?” Tiểu thư Marceline bước vào hành lang để gặp họ ở gần lối vào, cô hỏi.

Eve cúi chào Marceline, và nở một nụ cười với cô gái trẻ. Marceline đứng giữa nhìn Eve và anh trai cô ấy.

“Anh đang nói về mặt trăng hình tròn và ánh sáng dịu dàng mềm mại ấy mà,” Vincent nói, và cái nhìn tò mò trong mắt Marceline tắt đi, nhanh chóng mất hứng thú với chủ đề này. “Em đang đợi ai vậy, em gái yêu quý?”

“Tất nhiên là anh rồi,” Marceline trả lời với một nụ cười rạng rỡ.

“Uầy em không cần phải làm như vậy đâu. Anh đã có Alfie để chờ rồi, trừ khi em muốn trở thành quản gia mới của anh.”

“Em đang đợi bà thợ may, lẽ ra giờ này bà ấy phải ở đây rồi,” Marceline hếch mũi lên.

Vincent bỏ đi mà không buồn nói thêm lời nào, và Eve thở phào nhẹ nhõm.

“Tôi hy vọng anh tôi không làm khó cô, cô Barlow. Tôi biết đôi khi anh ta phiền phức như thế nào,” Marceline nói, chuyển ánh mắt từ lưng của Vincent sang Eve. “Cô vẫn ổn chứ? Hôm nay trông cô có vẻ hơi nhợt nhạt.”

Eve gật đầu, “Có thể do thờii—hắt xì!” Cô đưa chiếc khăn tay lên mũi và ấn nhẹ.

Marceline cau mày và nói, “Có vẻ như cô đã bị cảm lạnh rồi. Tôi biết điều đó không nghiêm trọng, nhưng có lẽ tốt hơn hết là hôm nay cô không nên dạy Allie, vì có thể sẽ lây bệnh cho con bé. Cô cũng biết trẻ nhỏ thường có sức đề kháng yếu hơn người lớn như chúng ta mà.”

Dù ma cà rồng có khả năng miễn dịch cao hơn con người, nhưng dịch bệnh không tha cho sinh vật bóng đêm đó.

Eve không quá ốm đến mức sẽ lây cho cô tiểu thư nhỏ, nhưng ý Marceline đã rõ ràng như vậy rồi. Một tiếng thở dài khe khẽ của Eve thoát ra, và cô ấy hỏi người phụ nữ trẻ.

“Sẽ tốt hơn nếu tôi để lại lời nhắn với cô bé, mong cô giúp tôi đưa nó cho tiểu thư Allie nhé.”

Mặc dù cô và Allie mới gắn bó với nhau chưa đầy một tuần, nhưng Eve biết rằng cô bé thích đọc một cái gì đó hơn là ngồi yên lặng.

Marceline gật đầu, “Tất nhiên rồi. Chúng ta vào phòng tranh nhé? Cô có thể viết ở đó, và uống chút trà để có thể giúp cô cảm thấy tốt hơn.”

Eve lắc đầu, “Cô thật tốt, nhưng—”

“Chỉ một tách trà thôi. Nó sẽ giúp cô phục hồi sức để trở về nhà đấy. Đi nào,” Marceline khăng khăng.

Và cứ như thế, Eve đến gặp Marceline trong phòng tranh, với một tách trà trên tay. Cô sẽ không cảnh giác nếu Allie không tiết lộ cho cô về kết cục của cô gia sư trước đó.

Eve không thể ngừng đặt câu hỏi rằng ai đã gϊếŧ cô gia sư trước đó. Bây giờ, cô ấy giữ một khoảng cách vừa phải giữa họ, để cô ấy không làm rơi bất cứ thứ gì gần người phụ nữ đó.

Cô vừa nhìn chằm chằm vào trà trong tách vừa nghe Marceline nói, “Cô không thích trà sao, cô Barlow?”

Chen ngang suy nghĩ trong đầu của Eve, và cô ấy trả lời, “Nó rất ngon, cảm ơn, tiểu thư Marceline.”

Có phải cô ấy không? Eve tự hỏi bản thân mình. Có phải cô ấy là người đã gϊếŧ cô gia sư không nhỉ? Trông Tiểu thư Marceline không giống như là một kẻ sát nhân gϊếŧ hại người khác.

“Trà của chúng tôi nổi tiếng khắp Skellington, nó đã được chứng minh là có thể làm dịu cơ thể và xua tan mệt mỏi, tôi hy vọng cô sẽ sớm cảm thấy khỏe hơn,” Marceline nói. “Chắc hẳn cô thấy khó khăn khi di chuyển đến đây bằng xe ngựa địa phương phải không?” những ngón tay của người phụ nữ trẻ cầm tách trà một cách tinh tế, cô nhấp thêm một ngụm trà.

“Thực ra, hôm nay tôi đến đây bằng xe ngựa của chính mình,” Eve trả lời, và vẻ mặt Marceline lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

“Xe ngựa của cô sao?” Người phụ nữ trẻ hỏi, và Eve gật đầu. “Quả là tuyệt vời,” Marceline trả lời với vẻ mặt trầm ngâm.

Trong khi Eve tiếp tục uống trà trong im lặng, đôi mắt của Marceline quan sát nhìn con người này từ đầu đến chân. Đôi giày đã sờn cũ và chướng mắt. Lý do duy nhất khiến cô thích thú với những người có cuộc sống thấp kém này một phần là vì cô cảm thấy buồn chán, và một phần cô muốn biết điều gì đặc biệt về con người dưới đáy xã hội này có gì mà khiến Vincent chọn cô làm gia sư.

Một người giúp việc bước vào phòng, cúi đầu và cô ấy thông báo cho Marceline, "Thưa cô, bà thợ may đã đến."

“Hãy nói với bà ấy rằng tôi sẽ đến đó trong vài phút nữa vì tôi đang bận,” Marceline trả lời, vì cô ấy đã tìm thấy một thứ thú vị hơn bà thợ may.

“Còn nữa, thưa cô…” cô giúp việc dừng lại khi Marceline quay lại và lườm cô, từ góc độ của Eve cô không thể nhìn thấy được. Người giúp việc nói với giọng khe khẽ, "Quý cô Stella đã đến biệt thự."

Marceline định bắt người phụ nữ đợi, nhưng rồi những bánh răng trong đầu cô chuyển động, và cô nói, “Hãy đưa cô ấy đến đây. Tôi chắc chắn cô ấy cũng muốn uống một tách trà.”

“Vâng, thưa tiểu thư,” người giúp việc cúi đầu và rời khỏi phòng.

Eve không muốn cản trở tiểu thư Marceline và vị khách của cô. Cô nhanh chóng uống một ngụm trà, chuẩn bị chạy ra khỏi nơi này. Nhưng Marceline nhận thấy được điều này, tiếp tục cuộc trò chuyện với cô ấy.

“Cô Barlow, tháng tới chúng ta sẽ tổ chức dạ tiệc trong dinh thự. Allie và tôi rất muốn cô đến tham dự. Chúng tôi tổ chức một vài buổi dạ tiệc như vậy hàng năm, tôi chắc rằng cô sẽ cảm thấy may mắn khi được tham dự. Hầu hết mọi người đều vậy,” Marceline nói thêm.

Một dạ hội đầy ma cà rồng trong một một căn phòng để cô ấy có thể biến thành một món ăn nhẹ và sau đó là bữa ăn chính cho chúng à?

“Tôi không nghĩ phu nhân Annalise sẽ thích nếu có tôi tham dự,” Eve tìm ra lý do chính đáng để tránh xa họ.

“Cô không cần bận tâm về mẹ tôi đâu. Tôi là người mời, và cô là khách của tôi mà,” Marceline mỉm cười đảm bảo với cô.

#Nhum