Hội Chứng Stockholm

Chương 14

Lục Cửu nghe rất rõ câu "Em yêu anh" khi cao trào của Lâm Ngải, nhưng ba chữ Lâm Ngải muốn, hắn lại chẳng cách nào mở miệng được.

Hắn không thể cho cô bất cứ lời hứa hẹn nào.

Bây giờ hai người chỉ biết hưởng thụ, còn tương lai hư vô mờ mịt đợi đến lúc đó rồi nói sau.

Đến khi hai người thu dọn xong thì cũng khá muộn rồi, Lục Cửu lái xe đưa Lâm Ngải đến trụ sở chính của Thiên môn là một tòa biệt thự ở vùng ngoại thành.

"Cửu gia, rốt cục anh cũng chịu xuất hiện, tuy em biết đêm xuân đáng giá ngàn vàng, nhưng..." Lý Vinh đang nói, đột nhiên nhìn thấy Lâm Ngải xuất hiện sau lưng Lục Cửu, lập tức đứng nghiêm, cung kính chào một tiếng: "Em chào chị dâu."

"..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Ngải thoáng chốc đỏ bừng, không biết làm sao cứ đứng ở đó.

"Được rồi" Lục Cửu ôm vai cô, hất cằm: "Không cho phép bắt nạt chị dâu."

"Dạ dạ dạ" Nhưng mà, anh ta làm sao có thể khi bắt nạt dâu chứ. Oa, hóa ra Cửu gia thích loại tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện thế này.

Lúc Lý Vinh còn đang thầm thì, Lục Cửu đã đưa chị dâu của anh ta đi xa, Lý Vinh lấy lại tinh thần vội vàng đuổi theo.

"Anh còn có chuyện cần nói với Lý Vinh, em lên phòng nghỉ chờ anh, lát nữa anh tới tìm em."

Lâm Ngải thuận theo gật gật đầu.

"Chào chị dâu, ngày mai gặp."

"Ngày mai gặp." Lâm Ngải trả lời rất tự nhiên, đến lúc nhớ ra mình nói gì mặt mũi cô lại đỏ bừng. Lúc hai người họ đi rồi, cô không ngừng lấy tay quạt quạt, trời ơi, ngại quá.

"Cửu gia, chị dâu rất đáng yêu nha."

Lục Cửu vào văn phòng, lật xem đống tư liệu trên bàn, "Bên Hồng Kỳ có gì khác thường không?"

"Không có, từ lúc lão đại tìm hắn ta nói chuyện, thật sự không còn xảy ra chuyện mua bán thuốc phiện nữa."

Lục Cửu gật gật đầu "Thanh Gia đâu?"

"Nghe thủ hạ báo là sau chuyện kia, lúc nào Thanh Gia cũng thời thời khắc khắc bên cạnh cô gái kia."

"Hừ, thật là si tình."

"Cửu gia..." Lý Vinh đi theo hắn đã lâu, cũng biết một chút chuyện giữa Thanh Gia và mẹ hắn.

Lục Cửu coi như không có chuyện gì xua tay "Rút người về đây đi."

"... Vâng"

"Đúng rồi, cậu xử lý Hàn Dương thế nào?"

"Ha ha, Cửu gia nhất định không thể tưởng được em thu thập tên đó thế nào đâu."

"Thằng đó dám bỏ thuốc chị dâu, nên em gậy ông đập lưng ông..." Hóa ra, Lý Vinh tìm thủ hạ tới chợ đen tìm lại thuốc kí©ɧ ɖụ© loại mạnh nhất cho Hàn Dương uống, lại tìm vài cô em công phu giường chiều thuộc dạng đẳng cấp, khiến Hàn Dương dục tiên dục tử, bắn đến mức chẳng còn gì nữa, nhưng chỗ đó vẫn cương, thuốc tan hết, chỉ còn thống khổ.

"Thế nào Cửu gia, chiêu này của em không tệ chứ?" Lý Vinh nghiêm mặt tranh công.

"Không tệ", đủ ti bỉ.

"Oa, Cửu gia, vậy em..." Lý Vinh vừa muốn nói gì, Lục Cửu đã ngăn lại: "Vừa vặn bù cho chuyện cậu vừa bắt nạt chị dâu."

"..." Vẻ mặt Lý Vinh như thể khóc không ra nước mắt. Đây rõ ràng là không nói lý lẽ mà.

Lục Cửu không để ý đến anh ta, hãy còn lật xem báo cáo. Lý Vinh lại hỏi: "Cửu gia, anh tính sắp xếp cho chị dâu ở đâu?"

Lục Cửu ngừng động tác, nhìn anh ta, nghĩ nghĩ "Gia viên Hoa Phủ", đặt cô bên cạnh là an toàn nhất.

Biểu tình của Lý Vinh khoa trương, hỏi tiếp: "Oa, Cửu gia muốn ở chung với chị dâu?"

Lục Cửu nhìn anh ta: "Tôi có từng nói cậu nhiều chuyện chưa nhỉ?"

Lý Vinh ôm ngực làm vẻ thương tâm, lại tự thấy thật ghê tởm, rùng mình một cái.

Đuổi Lý Vinh đi rồi, Lục Cửu đi đến phòng nghỉ, đến gần mới phát hiện Lâm Ngải tựa vào sofa ngủ từ lúc nào. Hắn cứ ngồi ngắm khuôn mặt say ngủ của cô như vậy, chỉ chốc lát sau, Lâm Ngải tỉnh dậy.

"Xong việc rồi?" Lâm Ngải híp mắt, như chưa tỉnh hẳn.

"Ừ" Hắn đưa tay vén lọn tóc rối của cô ra sau tai.

Lâm Ngải vươn vai, "Không biết em ngủ quên lúc nào nữa."

"Chắc em mệt rồi, chúng ta về nhà thôi."

"Về nhà?"

"Cụ thể là về nhà của anh!"

Lâm Ngải đứng lên "Anh đưa em về nhà anh?!"

"Thế nào, có đi không?"

"Đi!" Lâm Ngải lưu loát cầm lấy ba lô, kéo hắn ra cửa "Đi thôi, đi thôi."