Hội Chứng Stockholm

Chương 13

"Có thể ăn cơm rồi."

"Trong tủ lạnh chỉ còn mấy món này, anh ăn tạm nhé." Lâm Ngải chỉ vào một món mặn một bát canh trên bàn.

"Đã tốt lắm rồi."

Lâm Ngải múc cho hắn một bát canh, "Trước đây anh ăn uống thế nào?"

"Tự làm."

"A, anh biết nấu ăn?" Lâm Ngải sợ ngây người.

Lục Cửu nhìn cô tỏ vẻ khinh thường, "Không thì ai nấu."

"Oa, em nghĩ nếu anh không có việc gì trong bang thì sẽ gọi đồ ăn bên ngoài.” Lâm Ngải lại nói: "Trong TV đều diễn như vậy."

"Mấy thế loại đấy xem ít thôi." Lục Cửu cười nhạt với mấy thế loại miêu tả xã hội đen không thực tế trên TV.

Lâm Ngải nhìn hắn, "Không đúng, tiểu tình nhân của anh đâu?"

Lục Cửu buông bát đũa, "Thế nào, muốn tham gia vào cuộc sống riêng tư của anh?"

"Thế thì sao?" Lâm Ngải thoải mái thừa nhận: "Em muốn tìm hiểu tình địch tình thôi mà, nói đi, hậu cung của Cửu gia có bao nhiêu "tỷ muội"?"

"Tiểu nha đầu" Nhìn dáng vẻ ghen tuông của cô, Lục Cửu đặc biệt muốn ôm vào trong ngực chà đạp một phen.

Lâm Ngải đặt đũa xuống, bất mãn: "Này, anh đừng nghĩ em nói cho có lệ!"

Lục Cửu buông bát đũa, vẻ mặt đứng đắn: "Vấn đề này anh chỉ nói một lần."

Lâm Ngải gật gật đầu.

"Quả thật anh từng có vài bạn tình cố định, cũng có tình một đêm, nhưng..."

"Nhưng cái gì?"

"Nhưng từ khi gặp em đều đã chấm dứt."

"Thật?"

"Thật, dù sao tiểu dã miêu em lợi hại như vậy, mỗi lần đều ép anh đến khô."

"Không tệ." Lâm Ngải đột nhiên nghĩ đến cái gì, sắc mặt thay đổi: "Không đúng, anh nói dối, lần trước, ngay trước mặt em, anh còn cùng người phụ nữ kia..."

"Đó là vì muốn..."

"Hừ, vì muốn em tránh xa anh."

Lục Cửu thấy Lâm Ngải muốn lôi chuyện cũ ra, đành lấy lòng múc cho cô bát canh "Miệng khô rồi, ăn canh đi."

"Hừ" Lâm Ngải lạnh lùng liếc nhìn hắn, lại đột nhiên nghĩ đến cái gì bèn tiếp tục hỏi: "Em mặc tạp dề cho anh xem được không?"

"Hâ?" Đối với câu hỏi bất ngờ của cô, Lục Cửu nhất thời không phản ứng lại được.

"Lần sau em chỉ mặc tạp dề cho anh xem được không?" Bàn chân nhỏ của Lâm Ngải ở dưới gầm bàn lướt dọc theo cẳng chân rắn chắc của Lục Cửu, đi đến trêu chọc nơi nào đó của hắn.

"..." Hơi thở của Lục Cửu hơi rối loạn.

Cho đến khi cự long đang ngủ say trong quần từ từ thức tỉnh, Lâm Ngải mới chịu thu chân lại, làm như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Lục Cửu âm trầm thấp giọng nói: "Lời nói không bằng hành động."

"Cái gì?"

"Bây giờ Cửu gia muốn xem em mặc tạp dề!"

...

Lục Cửu nhìn cô gái nhỏ quỳ gối dưới thân hắn, chỉ mặc mỗi cái tạp dề, trên thân thể trắng nõn che kín dấu hôn xanh tím, trên cổ dính đầy hỗn hợp dâʍ ɖị©ɧ của hai người. Tính khí của hắn đang nằm trong miệng cô, cảnh đẹp như vậy, khiến cự vật vừa mới phát tiết lại nhanh chóng bành trướng cương cứng.

"Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Cửu gia ngon không?" Hắn tham lam vuốt ve cơ thể trắng mịn của Lâm Ngải, nhìn qua cái tạp dề nhỏ xíu thấy được hai bầu ngực tròn đầy.

Bàn tay to của Lục Cửu chen vào giữa hai bầu ngực mềm khiến Lâm Ngải lập tức phát ra tiếng rêи ɾỉ ngọt ngấy, cái miệng nhỏ càng ra sức, đầu lưỡi cẩn thận hầu hạ bảo bối của Lục Cửu.

"Đứa trẻ không nghe lời sẽ bị trừng phạt." Nói xong, hắn đã nâng bầu ngực nặng trĩu của cô vào tay mình, đầu ngón tay hung hăng xoa bóp núʍ ѵú cương lên.

"Ân a ~" Lâm Ngải phát ra tiếng than nhẹ khiến trái tim người ta ngứa ngáy: "Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Cửu gia... rất ngon…."

"Bé ngoan." Lục Cửu ôm cô dậy, xoay người tiến phòng ngủ, vừa mới đặt Lâm Ngải lên giường, hắn lập tức đè lên, xé bỏ cái tạp dề vướng bận, đặt cô trong tư thế cún con hầu hạ.

Lâm Ngải vẫn mặc hắn đùa nghịch.

Lục Cửu bá đạo hôn dọc theo tấm lưng trơn nhẵn của cô, một đường thẳng xuống phía dưới cho đến bộ mông tròn lẳn. Hắn tách mông Lâm Ngải ra, lộ ra cúc huyệt thẹn thùng và hoa huy*t non mềm ẩn tàng trong bụi cỏ đen.

Đúng là khiến người ta phát điên mà!

"Ân... Tiến vào... Làm em đi." Lâm Ngải đợi không kịp, lắc mông cầu hoan.

"Theo ý em!" Lục Cửu ôm trọn bộ ngực đầy của cô, ưỡn thẳng lưng đưa hết gậy th*t thô to vào trong tiểu huyệt mị hoặc.

"A, sâu quá, thật lớn." Lâm Ngải ngẩng đầu lên, phát ra tiếng kêu sảng khoái.

"Nói, em là cún con của Cửu gia, tiểu huyệt dâʍ đãиɠ nầy chỉ cho Cửu gia làm."

Lâm Ngải lắc mông, mị hoặc rên lên: "Ưʍ... A... Em là... cún con của Cửu gia... Ân... chỉ cho Cửu gia làm... Nha"

Lục Cửu bóp ngực cô như đang vắt sữa, đến mức Lâm Ngải có cảm giác núʍ ѵú mẫn cảm thật sự bị hắn vắt ra sữa. Lục Cửu rút chọc mấy trăm, đột nhiên ôm lấy thắt lưng xoay người cô lại.

"A!" Tư thế thay đổi đột ngột khiến tính khí của Lục Cửu càng đi vào sâu hơn, Lâm Ngải thét chói tai đạt tới cao trào.

Lục Cửu ngậm lấy bầu vυ' lớn cứ nhảy lên trước mắt mình, mυ'ŧ mạnh, thỉnh thoảng dùng đầu lưỡi đùa bỡn núʍ ѵú.

"A, tuyệt quá, mυ'ŧ nữa đi... " Lâm Ngải ra sức nhấp nhô trên người hắn, cảm nhận qυყ đầυ to lớn mãnh liệt đâm vào sâu trong cơ thể mình. Cô bỗng nảy ra một ý, dùng hết sức co chặt dũng đạo ép gậy th*t của hắn.

"Nha... Tiểu dâʍ đãиɠ.. Tiểu huyệt mυ'ŧ nhanh như vậy..." Lục Cửu nắm quyền chủ động, nhanh chóng rút chọc thêm vài trăm cái, rốt cục thể lực của Lâm Ngải cũng chống đỡ hết nổi ngã vào người hắn, nức nở.

"Cửu gia sắp bắn rồi, bắn hết vào trong tiểu huyệt được không, ân?"

"Bắn cho em... em muốn... ưʍ... đều cho em..."

"Ngoan." Lục Cửu dùng sức đỉnh hơn mười cái, bắn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc vào sâu trong tử ©υиɠ của Lâm Ngải.

"Ân a ~~" Lâm Ngải dính chặt vào người hắn, để tính khí ở lại trong cơ thể mình, khẽ nói: "Em yêu anh, Lục Cửu"