Đồng hồ trên tường đã chỉ 9 giờ mười năm phút rồi, nhưng Cố Hằng chồng của cô vẫn chưa về nhà.
Trên mặt bàn, cô đã chuẩn bị tốt bữa tối cùng ánh nến, giờ phút này thoạt nhìn không có chút lãng mạn nào, mà khắp nơi đều lộ ra sự hèn mọn bi thương.
Tất cả mọi người đều biết Cố Hằng không yêu cô, ngay chính cô cũng biết rõ, còn mơ hồ ở bên anh hai năm, mấy năm nay anh chưa từng chạm vào cô, cũng không cho cô chút tình yêu nào, cho dù là chút bố thí.
Điều duy nhất cô thấy cảm kích anh chính là, mặc dù anh không yêu mình, nhưng trong cuộc hôn nhân này, anh vẫn cố gắng đóng vai một người chồng tốt, cho cô một cuộc sống tốt, ngày lễ ngày tết đều cho cô về nhà mẹ đẻ, cũng sẽ không bao giờ làm cô khó xử, mọi chuyện đều làm thoả đáng chu đáo, trường hợp phải tham dự, anh cũng sẽ mang theo mình, thậm chí hai năm qua anh chưa từng có tâm địa gian xảo gì.
Cô không đành lòng trách anh, chỉ có thể oán trách chính mình quá cố chấp quá ngây thơ, lúc trước khi lần đầu tiên gặp mặt, anh đã uyển chuyển biểu đạt, mình không phải loại hình anh thích, anh không có cảm giác động tâm, nhưng cô liếc mắt một cái đã luân hãm, anh cao lớn, anh tuấn, thành thục lại có mị lực, sạch sẽ lịch sự, không nói đến điều quan trọng như diện mạo tính cách nhân phẩm, ngay cả những chi tiết nhỏ như móng tay cắt tỉa sạch sẽ cùng bàn tay thon dài khớp xương rõ ràng trắng nõn, anh đều rất phù hợp với tiêu chuẩn lựa chọn bạn đời của mình..
Cô luôn cho rằng sau khi kết hôn, cô cố gắng làm tốt công việc nội trợ, cố gắng trở thành người vợ tốt của anh, anh sẽ chậm rãi yêu mình, đáng tiếc người đàn ông này đã lý trí lại máu lạnh, bất luận cô nỗ lực như thế nào, anh vẫn không dao động, cô vốn định chống đỡ một chút nữa.
Cho đến mấy ngày trước, cô bị bệnh, một mình đi bệnh viện xếp hàng đăng ký, nhìn chằm chằm vào ống truyền dịch mà không dám ngủ, nhìn người phụ nữ bên cạnh đang truyền dịch , được ông xã ở bên cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc, cô ấy an tâm nhắm mắt nghỉ ngơi, không cần lo lắng truyền dịch xong sẽ bị chảy máu, chồng cô ấy còn ân cần đưa tay cầm dây truyền dịch, muốn giúp cô ấy ủa ấm chút, khiến cô ấy dễ chịu hơn.
Nước thuốc lạnh lẽo chảy từng tí vào mạch máu của cô, Đàm Hạ nhìn một màn trước mắt này, bỗng nhiên cảm thấy sự kiên trì hèn mọn của mình thật nực cười, nhưng cười cười rồi nước mắt lại lặng lẽ không một tiếng động tràn ra khỏi mi, một khắc kia, cô cuối cùng cũng quyết định buông tay, buông tha cho Cố Hằng cũng là buông tha cho chính mình.
9 giờ 35 phút, Cố Hằng cuối cùng đã trở về, nhìn đến bữa tối cùng ánh nến chuẩn bị trên bàn, mặt anh vô cảm, chỉ nhàn nhạt nói: “Tôi đã nói với em, không cần chờ tôi ăn cơm, càng không cần làm gì đó.”
Anh thay dép lê theo bản năng liền đi về phòng ngủ của mình.
“Cố Hằng, lại ăn một chút đi, coi như bầu bạn với em.” Đàm Hạ đứng lên, ánh mắt mong đợi nhẹ giọng nói.
Bước chân Cố Hằng dừng, do dự một lát, cuối cùng xoay người ngồi xuống trước bàn.
“Cố Hằng, thật ra em vẫn luôn muốn hỏi anh một vấn đề, lần đầu tiên gặp mặt em đã hỏi qua, nhưng anh không trực tiếp trả lời em, anh thích người phụ nữ như thế nào?” Đàm Hạ hỏi thật cẩn thận.
Cố Hằng lại nhíu chặt mày, hơi có chút không kiên nhẫn nói: “Đàm Hạ, em hẳn là biết vấn đề này rất vô nghĩa, tôi biết cuộc hôn nhân này đối với em không công bằng, đối với tôi cũng vậy, tôi cũng đã nói rất nhiều lần rồi, em rất tốt, ôn nhu thiện lương hiểu chuyện, chỉ là chúng ta không thích hợp, em không cần thay đổi vì tôi, người thật sự yêu thương em sẽ yêu mọi thứ thuộc về em, em vĩnh viễn đừng vì người khác mà thay đổi chính mình.”
Cố Hằng nói xong không chờ Đàm Hạ đáp lại, liền trực tiếp đứng dậy rời đi, mới vừa đi đến cửa phòng ngủ, anh dừng lại bước chân, ngữ khí bình tĩnh nói: “Ông nội đã qua đời một năm, em biết là tôi có thể khởi tố ly hôn, nhưng tôi tôn trọng em, tôi sẽ chờ đến khi em nghĩ thông suốt, điều kiện cũng cho em yêu cầu.”
Nói xong, vừa mở cửa phòng ngủ ra, liền nghe được giọng nói mềm mại nhẹ nhàng của Đàm Hạ.
“Cố Hằng, chúng ta ly hôn đi!”
“Em nói cái gì?” Cố Hằng xoay người không dám tin dò hỏi lại.
Kết hôn hai năm, anh cũng chờ đợi hai năm, nhưng lúc này Đàm Hạ chủ động muốn ly hôn, anh vậy mà cũng không đặc biệt hưng phấn, chỉ cảm thấy nhẹ nhàng thở ra.
“Ly hôn đi, em không cần gì cả, chỉ mong anh dồng ý với em một chuyện.” Đàm Hạ thanh âm bình tĩnh, mặt không buồn vui, như là đang nói chuyện của người khác.
Cố Hằng trở lại chỗ ngồi, hỏi lại lần nữa: “Em xác định đã nghĩ kỹ rồi, sẽ không đổi ý?”
Sau khi thấy cô kiên định gật đầu, Cố Hằng không hiểu sao lại có chút chút mất mát, nhưng sau một vài giây, giọng nói của anh lại khoan khoái rất nhiều: “Vậy em muốn tôi đồng ý chuyện gì?”
“Sau khi ly hôn, hy vọng anh có thể giúp em giấu giếm một thời gian, em không muốn để mẹ em biết quá sớm, em sẽ mau chóng để bà ấy chậm dãi tiếp nhận.”
“Trừ chuyện này không còn gì khác sao?” Cố Hằng đối mặt với yêu cầu đơn giản như vậy, có chút không thể tin được.
“Không còn.” Đàm Hạ đứng lên, bình tĩnh nói: “Thủ tục em đã chuẩn bị xong, sáng mai chúng ta đến Cục Dân Chính hoàn thành thủ tục.”
Đàm Hạ nói xong liền trực tiếp trở về phòng ngủ, để lại Cố Hằng ngơ ngác ngồi trước bàn, không thể tin mọi chuyện vừa mới phát sinh.
Sáng sớm hôm sau, hai người cùng đến Cục Dân Chính làm thủ tục, trên đường trở về không nói một câu gì, chỉ có trước khi xuống xe, Cố Hằng mỏng manh nói: “Mấy năm nay không đối xử tốt với em... Tôi rất xin lỗi.”
Một câu này, làm sự ủy khuất ẩn nhẫn suốt một đêm của Đàm Hạ lập tức bùng nổ, cô kéo cửa xe ra nhanh chóng xuống xe rời đi, cô không muốn ở trước mặt anh yếu thế rơi lệ, thang máy tới cô không chờ anh, về phòng trước, lấy vali đã thu dọn trước từ tối hôm qua sau đó ra khỏi nhà.
Ở cửa thang máy hai người lần thứ hai gặp nhau, Cố Hằng nhìn ra hốc mắt Đàm Hạ hồng hồng nhất định là đã khóc, anh muốn nói gì, nhưng lại không nói lên lời.
Sau khi Đàm Hạ rời đi, Cố Hằng một mình trở lại căn phòng trống rỗng, mới nhận ra, thì ra cho dù anh không yêu Đàm Hạ, nhưng cuộc hôn nhân hai năm chợt kết thúc, trong lòng vẫn thấy vắng vẻ.