“Vẫn chưa xong sao?” Trần lão đã xử lý xong phần dược liệu của mình, ánh mắt không kiên nhẫn nhìn về phía ba người bọn họ.
Đường Khiêm vội vàng nén lại suy nghĩ rối loạn trong lòng, cùng với Đường Liễu Tĩnh giao khay cho Trần lão.
Trước mặt Trần lão bày ba chiếc nồi gốm, ông ta dùng tốc độ thật nhanh cầm dược liệu trên khay, sau khi dùng dao thái nhỏ từng món, lần lượt cho vào ba chiếc nồi gốm, cũng không biết ông ta làm như vậy là để dược hiệu phát huy nhanh hơn, hay là để bọn họ khó mà nhìn ra được phân lượng và dược liệu ông ta sử dụng.
“Thêm một lít nước, dùng lửa to nấu chín.” Trần lão cầm một chiếc nồi gốm sang bếp lò bên cạnh, đồng thời giao hai chiếc nồi gốm còn lại cho Đường Khiêm và Đường Liễu Tĩnh xử lý.
Hai người không nói thêm gì, dứt khoát cầm nồi gốm của mình, thêm nước rồi đặt lên trên bếp lò, bắt đầu nấu lên.
Dần dần, mùi thuốc nồng đậm lan khắp bếp sau, bởi vì chủng loại phong phú, cho nên sau khi hòa trộn vào nhau, tạo nên một mùi thật sự khó ngửi.
Thang dược trong nồi gốm của Đường Khiêm là canh Bổ Huyết có công hiệu bổ huyết, có màu đỏ sậm mà Đường Thiệu Ngôn quen thuộc. Thang dược trong nồi gốm của Đường Liễu Tĩnh là canh Khử Độc, có màu vàng xanh lá. Như vậy, chắc hẳn thứ Trần lão đang chế biến là canh Bồi Nguyên có giá cả đắt đỏ nhất.
Lúc này chỉ có một mình Đường Thiệu Ngôn không có việc gì, cho nên cậu có thể quan sát được động tác của Trần lão. Sau khi nhìn thấy thang dược tỏa ra mùi vị, cộng thêm màu sắc cũng đậm hơn, Trần lão lập tức lấy ra một chiếc que gỗ, chậm rãi khuấy vào trong nồi gốm.
Mặc dù không nhìn thấy cảnh tượng bên trong nồi gốm, nhưng Đường Thiệu Ngôn có thể cảm nhận được dao động linh khí từ trên người Trần lão truyền đến, xem ra Trần lão cũng không đơn thuần là chỉ khuấy mà thôi.
Một lát sau Trần lão mới đóng nắp nồi gốm, đồng thời điều chỉnh cho lửa nhỏ đi, sau đó phân phó Đường Khiêm canh lửa cho ông ta, còn ông ta thì tiếp nhận nồi thang dược của Đường Khiêm. Cũng lấy que gỗ chậm rãi khuấy một lát, sau đó Trần lão lại đi về phía Đường Liễu Tĩnh.
Sau khi lần lượt xử lý xong ba nồi thang dược, vẻ mặt Trần lão mới thả lỏng hơn chút.
Một khắc sau, ba phần thang dược đều đã được nấu xong, Đường Khiêm rót nước thuốc vào trong bát gốm, sau đó gọi tạp dịch đến, bưng thang dược ra cho khách.
Chỉ là, còn không cho bọn họ nghỉ ngơi chốc lát, cuốn sổ gọi món kia lại sáng lên, bên trong nhiều thêm tên hai món.
“Trần lão, lại có khách gọi hai phần linh thiện, mỳ gà nước và cá trắng hấp.”
“Các ngươi xử lý đi, ta ra đằng sau nghỉ ngơi chút.” Mặc dù chỉ là nấu thang dược, nhưng trên mặt Trần lão đã xuất hiện vẻ mệt mỏi, xem ra khi ông ta dùng que gỗ khuấy thang dược đã tiêu hao linh lực.
“Vâng.”
Không có Trần lão tọa trấn ở nơi này, bầu không khí ở bếp sau cũng trở nên thoải mái hơn.
“Món cá kia ta làm không được tốt, vậy để ta làm mỳ gà nước nhé.” Đường Liễu Tĩnh cười híp mắt nói với Đường Khiêm.
“Được.”
Đường Khiêm tốt tính đồng ý, sau đó đến nhà kho cầm về một con gà lông đỏ nặng chừng cân rưỡi và một con cá toàn thân trắng như tuyết, sau đó nhìn về phía Đường Thiệu Ngôn: “Có thể gϊếŧ gà gϊếŧ cá chứ?”
“Có thể!”
“Vậy được, giao cho ngươi.” Đường Khiêm đưa gà lông đỏ và cá trắng trong tay cho Đường Thiệu Ngôn.
Đường Thiệu Ngôn lập tức cầm dao làm bếp lên, bắt đầu gϊếŧ gà, đầu tiên là dùng ngón cái và ngón trỏ đè đầu gà, sau đó dùng ngón út ấn chân gà, lại dùng ngón giữa và ngón áp út kẹp hai bên cánh lại, như vậy cổ gà sẽ lộ ra, đồng thời không cách nào vùng vẫy.
Cậu cầm dao dứt khoát cắt một nhát, máu gà lập tức chảy ra ồ ồ, chảy vào trong bát mà cậu đã chuẩn bị từ trước. Sau đó cậu rót một chậu nước nóng hổi, ngâm cả con gà vào trong rồi bắt đầu nhổ lông. Ngâm nước sôi rồi nhổ lông là dễ dàng nhất, không lâu sau đã nhổ xong rồi.
Sau đó cậu tiếp tục mổ bụng gà, lấy hết mấy thứ như ruột gà, tim gà, gan gà, mề gà… ra bỏ vào trong một cái bát khác, cuối cùng lại dùng nước rửa sạch trong trong ngoài ngoài, như vậy, con gà này cũng coi như đã được xử lý xong.
Tiếp theo, Đường Thiệu Ngôn bắt đầu xử lý con cá trắng kia, đầu tiên mổ bụng, lấy nội tạng ra, cuối cùng cạo vảy cá, động tác khá là nhanh nhẹn.
Đường Khiêm và Đường Liễu Tĩnh ở bên cạnh nhìn động tác của cậu, trong lòng khẽ gật gù, trông tuổi tác của người này còn trẻ, cũng chẳng biết gì về tu hành của Linh trù, nhưng kiến thức cơ bản về nấu nướng cũng không tệ lắm, xem ra gia tộc của cậu vẫn khá để ý đến việc bồi dưỡng cậu.
“Được rồi, ngươi vứt chỗ nội tạng này đi, sau đó lại xử lý nguyên liệu nấu ăn.” Đường Khiêm chỉ vào máu gà và nội tạng gà trên bàn, hắn ta cho rằng Đường Thiệu Ngôn không muốn làm bẩn bếp sau nên mới làm như vậy.
Đường Thiệu Ngôn chợt nhận ra, có lẽ người của giới Tu Chân không ăn mấy thứ như máu gà và nội tạng gà, thế là lên tiếng hỏi: “Ta có thể giữ lại cái này không?”
“Ngươi muốn giữ lại mấy nội tạng này làm gì?” Đường Liễu Tĩnh nghe vậy, không hiểu hỏi.
“Ăn..” Có trời mới biết, sau khi cậu đến thế giới này, ngày nào cũng húp cháo, mặc dù mùi vị khá ngon, nhưng nhạt nhẽo quá, cậu muốn tự làm ít đồ để ăn.
“Đương nhiên có thể, ngươi thích thì cho ngươi giữ lại đấy.” Ánh mắt Đường Liễu Tĩnh và Đường Khiêm nhìn cậu đều mang theo chút đau lòng, thật tình không biết gia tộc của đứa nhỏ này nghèo đói cỡ nào, ngay cả thứ đồ thế này cũng mang ra ăn.
Đường Thiệu Ngôn đáp lại hai người bằng vẻ mặt tươi cười, sau đó bắt tay vào xử lý nguyên liệu nấu ăn.