Ta Dựa Vào Mỹ Thực Xưng Bá Hai Thế Giới

Chương 12: Thiên phú dị bẩm (2)

“Trần lão là Linh trù tam phẩm, nhà họ Đường phải dùng giá cao mới mời được ông ta tới, thang dược tam phẩm này là chiêu bài của ông ta, cho nên thang dược của tiệm ăn đều là ông ta đích thân chế biến, hai người bọn ta chỉ phụ trách chế biến linh thiện. Ở bếp sau nhiều ngày như vậy, ông ta chưa từng tiết lộ các vị thuốc trong thang dược, lại càng không cần phải nói đến việc tiếp xúc với dược liệu.” Đường Khiêm bổ sung.

“Vậy sao hôm nay?”

Đường Khiêm mỉm cười, trả lời: “Giá cả của thang dược đắt đỏ, bình thường đều ít người gọi, một mình Trần lão cũng làm xong. Nhưng vị khách hôm nay lại gọi một lần ba phần thang dược, trong đó có canh Bổ Huyết và canh Khử Độc còn đặc biệt ghi chú là cần gấp, chứng tỏ có người bị thương, cần gấp những thang dược này. Trừ phi Trần lão có ba đầu sáu tay, nếu không căn bản không thể nào đồng thời hoàn thành ba phần thang dược, cho nên chỉ có thể để chúng ta giúp đỡ.”

“Nhưng ông ta cũng không nói rõ ràng phân lượng dược liệu, còn bảo chúng ta lấy chung một lượt, cho dù chúng ta biết thì có thể làm gì chứ?” Cha của Đường Thiệu Ngôn mở quán dược thiện, cho nên từ nhỏ cậu cũng học được rất nhiều tri thức dược lý, biết phân lượng và phối hợp dược liệu mới là quan trọng nhất.

“Chỉ cần cẩn thận để ý, chắc chắn sẽ có phát hiện.”

Đường Khiêm và Đường Liễu Tĩnh đều rất quen thuộc với nhà kho, chỉ chốc lát đã tìm đủ dược liệu Trần lão cần.

Trần lão tùy tiện chia những dược liệu này thành ba phần, bản thân cầm một phần, hai phần còn lại giao cho Đường Khiêm và Đường Liễu Tĩnh tiến hành xử lý, cuối cùng phân phó Đường Thiệu Ngôn đi nhóm lửa.

Bây giờ Đường Thiệu Ngôn đã tới giai đoạn dẫn khí nhập thể, việc nhóm lửa đã không còn là vấn đề gì với cậu nữa. Chỉ thoáng chốc cậu đã nhóm xong ba bếp lò, sau đó đi đến bệnh cạnh hai người Đường Khiêm, xem bọn họ xử lý dược liệu như thế nào.

Chỉ thấy Đường Khiêm và Đường Liễu Tĩnh đều cầm một loại dược liệu của riêng mình, đi vào trạng thái nhắm mắt minh tưởng, mặc dù không rõ ràng rốt cuộc bọn họ đang làm gì, nhưng Đường Thiệu Ngôn có thể loáng thoáng cảm nhận được dao động linh khí trên người bọn họ, hơn nữa có thể nhìn thấy bề ngoài dược liệu trong tay bọn họ xảy ra thay đổi với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, màu sắc đậm hơn, phiến lá cũng rực rỡ hơn.

Đường Khiêm xử lý xong dược liệu trong tay thì phát hiện Đường Thiệu Ngôn đứng ở bên cạnh đang mở to đôi mắt hoa đào xinh đẹp, tò mò nhìn chằm chằm dược liệu trong tay mình.

Đường Khiêm cẩn thận thoáng nhìn về phía Trần lão, sau đó cầm một gốc Xuân Hi thảo đưa cho Đường Thiệu Ngôn ở bên cạnh, đồng thời thấp giọng nói với cậu: “Chúng ta đều là song linh căn Hỏa Mộc, linh lực của chúng ta là ôn hòa nhất, cũng là linh lực thực vật thích nhất, ngươi thử rót vào đây một chút linh lực, tự nhiên sẽ rõ ràng.”

Xuân Hi thảo là loại có đẳng cấp thấp nhất trong số những dược liệu này, hơn nữa chỉ cho cậu luyện tập một gốc, cho dù lãng phí cũng không sao cả.

“Cảm ơn.” Sau khi thấp giọng nói cảm ơn, Đường Thiệu Ngôn cầm lấy Xuân Hi thảo, tò mò đánh giá một lượt. Xuân Hi thảo này có màu vàng đất giống như lúa mì, mặt khác cũng không có chỗ nào đặc biệt.

Cậu bắt chước theo dáng vẻ của hai người Đường Khiêm vừa rồi, cầm Xuân Hi thảo trong tay, sau đó nhắm mắt lại.

Cậu ngưng thần tĩnh khí cảm nhận Xuân Hi thảo trong tay, vốn cho rằng phải cần tiêu tốn thời gian rất dài mới có thể làm tới mức này, lại không ngờ rất nhanh Xuân Hi thảo trong tay cậu đã sinh ra cảm ứng.

Cậu giống như có thể nhìn thấy những điểm sáng màu vàng nhàn nhạt rải rác trong thân của Xuân Hi thảo, chúng chậm chạm bơi lội giống như nòng nọc vậy, nhưng khi linh lực của cậu rót vào, vậy mà những điểm sáng màu vàng nhạt lại dần sáng lên, tốc độ bơi lội cũng nhanh hơn.

Dường như cậu đã hơi hiểu ý của Đường Khiêm, bọn họ dùng linh lực kích hoạt dược tính và hoạt tính của dược liệu, dược liệu trải qua ‘xử lý’ của bọn họ, chắc chắn hiệu quả sẽ tăng cao hơn rất nhiều, thảo nào công hiệu của thang dược lại thần kỳ như vậy.

Đợi cậu mở mắt, gốc Xuân Hi thảo kia đã chuyển sang màu vàng óng nhàn nhạt.

“Xong rồi?” Đường Khiêm nhìn thấy Đường Thiệu Ngôn mở mắt bèn lên tiếng hỏi.

“Đúng vậy.” Đường Thiệu Ngôn đưa Xuân Hi Thảo mình đã xử lý cho hắn ta.

Lúc này Đường Khiêm và Đường Liễu Tĩnh cũng đã xử lý xong dược liệu trong tay, đang bày những dược liệu này lên khay, chuẩn bị cầm đi cho Trần lão.

“Không tệ, lần đầu tiên đã có thể thành công, ngươi quả nhiên có thiên phú xuất chúng.” Đường Khiêm vừa cổ vũ cậu vừa tùy tiện đặt gốc Xuân Hi thảo này vào cùng chỗ những Xuân Hi thảo khác ở trên khay.

Khi để một mình, trông gốc Xuân Hi thảo Đường Thiệu Ngôn xử lý cũng không có gì đặc biệt, nhưng sau khi đặt cùng một chỗ với những gốc Xuân Hi thảo khác, lập tức phát hiện ra chỗ khác biệt.

Sau khi những Xuân Hi thảo khác trải qua xử lý, màu sắc sẽ trở nên đậm hơn, mặc dù cũng có độ rực rỡ nhất định, nhưng tuyệt đối không cách nào so sánh với Xuân Hi thảo có màu vàng óng nhàn nhạt của Đường Thiệu Ngôn.

Nếu như nói bọn họ có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ hai phần hoạt tính và dược lực của dược liệu, như vậy Đường Thiệu Ngôn đạt đến bốn phần, mức độ gần như tương đương với Trần lão.

Ánh mắt Đường Khiêm và Đường Liễu Tĩnh nhìn Đường Thiệu Ngôn không khỏi trở nên phức tạp, chỉ dùng một ban ngày đã học được cách dẫn khí nhập thể, chỉ dùng thời gian một chén trà đã kích hoạt được tới bốn phần dược lực của một gốc linh thảo cấp hai! Thế này sao có thể gọi là thiên phú không tồi, căn bản chính là thiên phú dị bẩm…

Mặc dù cậu nhập môn muộn chút, nhưng nói không chừng thành tựu mà sau này cậu có thể đạt được sẽ còn hơn cả hai người bọn họ.