Đằng Đông Đã Sáng Từ Khi Nào

Chương 5: Tìm người có tiền giúp cậu có tiếng

“Đau đớn.” A Nặc trả lời ngắn gọn mà súc tích. “Bọn họ dùng roi quất tôi, còn có những dụng cụ kia nữa. Mặc dù lúc đó ý thức của tôi không còn tỉnh táo, nhưng vẫn biết đau. Bên dưới khán phòng có một số fan hâm mộ của A Nặc đang quay video trực tiếp, nghe đến đây thì đều lên tiếng kháng nghị, có một vài cô gái không kìm được ôm mặt khóc rống lên, không ngờ thần tượng của các cô lại phải chịu khổ sở như vậy, Thẩm phán phải nhiều lần nhấn mạnh kỷ luật của tòa án thì mới có thể khiến các cô gái đó bình tĩnh trở lại.

“Là những dụng cụ này sao?” Công tố viên bày những bức ảnh cảnh sát đã chụp tại hiện trường ngày hôm đó ra trước mặt A Nặc. Có một số thứ Đinh Trường Lạc mới chỉ nghe nhắc tới mà chưa hề nhìn thấy, lúc này chỉ nhìn ảnh chụp thôi cô đã cảm thấy giận sôi người.

A Nặc cúi đầu, có chút không muốn nhìn. “Vâng.”

Giọng điệu của công tố viên có phần không hợp với lẽ thường, các câu hỏi đưa ra cũng vô cùng gay gắt. Đông Phương Trãi đã có nhiều năm làm việc tại Viện Kiểm sát, thua biết bên công tố đang cố gắng dùng những lời lẽ chuyên môn lạnh lùng để che đậy sự khó xử của bản thân vụ án.

Bên công tố đệ trình một phần bản báo cáo lên Thẩm phán “Đây là bảng phân tích dịch thể lấy được từ các dụng cụ tìиɧ ɖu͙© thu được tại hiện trường, kết quả rõ ràng cho thấy trên đó có chứa máu và dịch thể của đương sự chúng tôi, chứng minh đương sự chúng tôi không hề nói sai. Cậu ấy đã phải chịu đựng nỗi đau về thể xác và tâm hồn trong một thời gian dài, bị cáo thứ nhất phạm tội cố ý làm tổn thương người khác, tội dâʍ ɭσạи là hết sức xác thực! Bị báo thứ hai, thứ ba phạm tội đồng lõa!

“Tôi phản đối! Công tố viên đây rõ ràng là đang đơn phương định tội cho đương sự của tôi một cách vô căn cứ!” Đông Phương Trãi đứng lên.

“Đề nghị công tố viên chú ý tới ngôn từ. Thời gian đặt câu hỏi của bên công tố kết thúc, mời bên luật sư đặt câu hỏi.”

“Nghệ danh của cậu là A Nặc có phải không? Sở hữu hai triệu fan hâm mộ, khí thế thực sự không tồi, thậm chí còn nổi tiếng hơn nhiều minh tinh nhỏ khác.” Đông Phương Trãi tỏ vẻ hào hứng nói chuyện phiếm với A Nặc. “Đêm trước khi vụ việc xảy ra, cầu và người bạn thân của mình cũng là Game Stretor - Phan Ngọc Lần trong lúc live stream đã nói những gì?

“Thưa Thẩm phán, câu hỏi của luật sư bào chữa không hề liên quan tới bản án"

"Thua Thẩm phán, câu hỏi của tôi có liên quan trực tiếp tới bản ân, có thể chứng minh động cơ của Chương Nhất Nặc"

“Phản đối vô hiệu, mời luật sư bào chữa tiếp tục. Đề nghị nhân chứng trả lời đúng sự thật."

"Giống như mọi ngày, chỉ cùng nhau chơi game thôi."

“Đề nghị cậu giải thích một chút, trong lúc live stream, Phan Ngọc Lân đã nói một câu “A Nặc, đêm mai để tôi dẫn cậu đi câu cá" là có ý gì? Đêm hôm sau, hai người tới tham dự bữa tiệc Sinh ra đã bất phàm”, “cá” ở đây chính là Dư Doanh Doanh có phải không?"

“Không phải.”

“Vậy thì có ý nghĩa gì? Bạn gái hiện giờ của Phan Ngọc Lân là bạn thân của Du Doanh Doanh, mà bản thân Phan Ngọc Lân cũng nhỏ có bạn thân của Dư Doanh Doanh đập vào một khoản tiên kếch xù mới có thể nhanh chóng phất lên như vậy. Vì thế, vấn đề mà Phan Ngọc Lân và cậu đề cập đó, chính là tìm một người có tiền cũng có thể giúp cậu trở thành người có tiếng hơn phải không? Nếu như cậu phủ nhận, chúng ta có thể cho gọi Phan Ngọc Lân tới làm chúng, “cá” chưa chắc đã là Dư Doanh Doanh mà có thể là bất kỳ một người lắm tiền nhiều của nào đó khác ở đấy đêm hôm đó. Tôi nói vậy có đúng không?".

“Đúng nhưng đây chỉ là lời rủ rê của Lão Phan. Tôi chưa từng đồng ý. “Ồ! Nói như vậy, cậu tham gia bữa tiệc kia không phải là vì tiền? Vậy thì vì cái gian

Đông Phương Trãi lấy ra một tờ chi phiếu mới, tất cả mọi người đều không hiểu cô có ý gì. Đông Phương Trái trở về chỗ ngôi của mình, nói với Đinh Trường Lạc: “Bút máy."

Đinh Trường Lạc đưa cho cô một chiếc bút máy. Ở trước mặt Thẩm phán, cô dùng chiếc bút khẽ tô lại vết hằn trên tờ chi phiếu, một dấu bút nhàn nhạt hiện ra. Đây chính là tờ đầu tiên trong tập ngân phiếu của Dư Doanh Doanh, bởi vì Dư Doanh Doanh đã dùng bút máy để ghi ngân phiếu, cho nên vô tình hằn nét xuống tờ bên dưới.

Trên tờ ngân phiếu hiện lên rất rõ ràng người nhận là Chương Nhất Nặc, còn có số tài khoản của cậu ta, số tiền ghi trên đó là một trăm nghìn đồng.

“Một trăm nghìn, đối với Dự Doanh Doanh chẳng đáng là bao, nhưng đối với cậu lại không hề nhỏ. Tại sao cô ấy lại vô duyên vô có đưa cho cậu khoản tiền này?” Chương Nhất Nặc không trả lời.

“Thẩm phán, chứng cứ mà luật sư biện hộ đua ra không hề có căn cứ, đề nghị Thẩm phán xem xét bác bỏ chứng cứ này.” Trong lòng Đông Phương Trãi đương nhiên hiểu rõ, phần chứng cứ bổ sung này không thể đưa lên tòa án, thế nhưng bên dưới có nhiều phóng viên, cứ coi như không phải đưa ra cho Thẩm phán nhìn mà là để cho giới truyền thông biết tới.

“Giữa các người tồn tại một giao dịch liên quan tới thân xác và tiền bạc có phải không?” Đông Phương Trãi không hề cho Chương Nhất Nặc có bất cứ cơ hội phản bác nào, trước khi Thẩm phán kịp mở miệng đã cướp lời, sau đó quay xuống nhìn những người dự thính đang chờ xem phán xét dưới khán phòng nói: “Đây căn bản không phải là cố ý xâm hại hay da^ʍ ô, mà Chương Nhất Nặc cùng bị cáo - hai người trưởng thành đủ tuổi công dân tự nguyện giao dịch. Bởi vì nguyên cáo muốn có được số tiền lớn hơn hoặc giả đương sự chưa thực hiện đúng và đủ yêu cầu của cậu ta, cho nên cậu ta không tiếc tự biên tự diễn màn scandal “Sinh viên nghèo bị nữ phú nhị đại cưỡиɠ ɖâʍ”, nhằm hãm hại đương sự!”

Chương Nhất Nặc nghe thấy vậy thì chết lặng, không nói được một lời. Đinh Trường Lạc cũng không ngoại lệ. Vẻ mặt của na bị cáo đều không giấu nổi sự kinh ngạc, Cổ Hoài và Vương Thanh lập tức liếc nhìn nhau, khẽ nở nụ cười. Vị luật sư này thực là tài giỏi