“Ê này, người giúp việc, đúng, chính là chị đấy, người một vai đeo hai cái túi. Ra máy bán nước tự động ngoài hành lang mua cho tôi một lon Coca vào đây.” Dư Doanh Doanh từ nhỏ đã theo bố mẹ tham dự rất nhiều bữa tiệc lớn nhỏ trong và ngoài nước nên con mắt nhìn người vô cùng cay độc. Mặc dù lúc này Đinh Trường Lạc đang mặc đồ hiệu mượn của Đông Phương Trãi nhưng vẫn dùng túi xách cũ của cô, bộ dạng rất non nớt, còn có vẻ nhút nhát, sợ sệt. Dư Doanh Doanh vừa nhìn đã biết cô chỉ là một tay chạy việc, cứ thế nghênh ngang vênh váo chỉ tay về phía cô không chút kiêng dè.
“Cái con bé này!” Đồng Tú Mẫn - mẹ của Dư Doanh Doanh huých cùi chỏ vào người con gái, nhíu mày vẻ phê bình, nhưng sau đó vẫn quay sang tươi cười đưa cho Đinh Trường Lạc một tờ tiền màu đỏ có mệnh giá rất lớn. “Con bé còn nhỏ chưa hiểu chuyện, phiền cô ra ngoài mua giúp em nó nhé.”
Đinh Trường Lạc không tiện từ chối, nhận lấy tờ tiền trong tay bà ta. Vừa mới định rời đi thì lại bị Đông Phương Trãi nắm lấy khuỷu tay kéo lại. “Cô là trợ lý tôi thuê, không giúp tôi sắp xếp tài liệu cho phiên tòa, còn định giúp người không có nhiệm vụ gì mua đồ uống, cô rảnh rỗi thế sao?”
Đông Phương Trãi kéo Đinh Trường Lạc ngồi xuống trước bàn, nhét túi tài liệu vào tay cô.
“Chị... Mẹ tôi bỏ nhiều tiền như thế mời chị tới, bảo trợ lý của chị đi mua hộ chút đồ uống cũng không được sao?”
Đông Phương Trãi chống hai tay xuống bàn, từ trên cao nhìn xuống Dư Doanh Doanh. “Em gái à, là tôi lựa chọn cô, chứ không phải có lựa chọn tôi. Hiểu chưa?"
“Thôi thôi, phiên tòa sắp diễn ra đến nơi rồi, không ăn uống gì nữa.” Mẹ Dư Doanh Doanh bước ra hòa giải.
Cửa phòng nghỉ bật mở, một người đàn ông trong bộ âu phục bước vào. Người đó chính là bố của Dư Doanh Doanh - Du Phong Niên, theo như trong tài liệu có ghi, ông là năm này bốn mươi sáu tuổi, nhưng hai bên tóc mai đã lấm tấm sợi bạc, cá người toát lên vẻ điềm đạm nhưng vẫn rất uy nghiêm.
“Thật mất mặt khi phải tới tòa án thế này.” Đông Phương Trãi nghe thấy ông ta nhỏ giọng nói một câu, hiển nhiên là đang vô cùng bất mãn với con gái mình.
Sắc mặt của Dư Doanh Doanh cũng không được tốt, cô ta quay đầu đi, đôi mắt lườm trắng dã.
Đồng Tú Mẫn ngược lại vui vẻ bước ra đón chồng. “Sao anh lại tới đây? Chẳng phải anh nói hôm nay phải hợp không đi được sao?”
“Còn họp hành gì nữa! Cổ phiếu của công ty vì chuyện đổi bại này mà sụt giảm không ngừng. Luật sư, tôi không cần biết cô dùng biện pháp gì, nhất định phải giúp Doanh Doanh thoát tội "
Đông Phương Trãi tựa hồ không lấy làm là đối với những lời này. “Tôi vốn định bào chữa vô tội, nhưng kết quả cuối cùng còn phải xem thành ý của Tổng Giám đốc Dư có đến nơi đến chốn không.”
Trong lòng Đinh Trưởng Lạc khẽ hít một ngụm khí lạnh không phải vì Đông Phương Trái đòi tiền một cách trắng trợn, mà là vì cô ấy nói sẽ biện hộ cho thân chủ mình vô tội. Như vậy là sao chứ?
Trái ngược hoàn toàn với ấn tượng về Dư Doanh Doanh, khi nhìn thấy người bị hại Chương Nhất Nặc trên tòa án, ấn tượng của Đinh Trường Lạc về cậu ta vô cùng tốt đẹp.
A Nặc rất cao, dễ chừng phải gần một mét tám mươi lăm nhưng vóc người hơi gầy, cho nên nhìn càng giống một chàng thiếu niên, mặt mũi đẹp đẽ, lông mày lưỡi mác tự nhiên, đôi môi mỏng hồng đào, ngoại hình này có cảm giác giống với trai Hàn Quốc, rất được các cô gái trẻ yêu thích.
Ai cũng yêu thích cái đẹp, Đinh Trường Lạc không hề ngoại lệ, nhưng điểm khiến cô có ấn tượng tốt đối với A Nặc chính là lúc thuật lại vụ án trên tòa, trông cậu ta vô cùng thành thật, không hề tỏ vẻ kiêu ngạo hay dối trá. Lúc nói đến việc mình bị làm nhục, đôi môi vốn nhạt màu của A Nặc bị cắn chặt đến mức biến thành đỏ tươi, có thể thấy là cậu ta đang rất khó chịu, nhưng không vì thế mà làm gián đoạn việc trần thuật và cũng không hề có chuyện không khống chế nổi cảm xúc.
Đối với những vụ án mang tính chất xâm hại như thế này, đương sự thường khó có thể mở miệng nói ra được, huống hồ cậu ta lại là đàn ông. Trước khi phiên tòa diễn ra, có không ít người cười nhạo cậu ta muốn làm “thợ mỏ”, vì tiền mà ngay đến liêm sỉ cũng không cần nữa, thế nhưng Đinh Trường Lạc lại có cảm giác cậu ta không phải người như vậy.
Phiên tòa lần thứ nhất, bên công tố trần thuật lại tiến trình của vụ án và nêu tội của ba bị cáo. “Bị cáo có thừa nhận hành vi phạm tội của mình không?"
“Tôi đại diện cho đương sự của tôi, bị cáo thứ nhất Dư Doanh Doanh, không nhận tội. Bên tôi xin được biện hộ vô tội."
“Bị cáo thứ hai nhận tội.” Luật sư của Cổ Hoài lẳng lặng liếc mắt nhìn Đông Phương Trãi.
“Bị cáo thứ ba nhận tội.”
Người bị hại ra tòa làm chúng, công tố viên đặt ra câu hỏi trước tiên: “Chương Nhất Nặc, anh nói anh đã uống phải rượu có pha thuốc ngủ, sau đó say rồi mất đi ý thức, vậy tại sao lại có thể nhớ được một cách rõ ràng ba bị cáo đã xâm hại anh như thế nào?”