Đằng Đông Đã Sáng Từ Khi Nào

Chương 2: TA* bị xâm hại

Hai năm sau.

Đinh Trường Lạc đứng trước tòa cao ốc Phổ Thiên sừng sững uy nghi bậc nhất thành phố Ô Tô, ngẩng đầu ngước nhìn những ô kính cửa sổ như một bức tưởng thủy tinh khổng lồ phản chiếu ánh sáng, đột nhiên cảm thấy có phần chùn bước. Trong tay cô lúc này là tờ giấy viết tên và số điện thoại của một người.

Liệu có thể tin được cái tên vốn chẳng quen biết kia không? Chẳng qua chỉ là có duyên đi cùng một chiếc taxi thôi, sao cô lại giống như bị ma xui quỷ khiến mà đi gọi điện thoại cho người ta chứ? Hơn nữa, không ngờ đối phương lại thực sự để cô tới đây phỏng vấn ngày hôm nay, đây chính là văn phòng luật sư của nữ thần đời cô.

Từ trước tới nay, Đinh Trường Lạc đã từng gặp không ít thực nữ, nhưng người khiến cô có thể cảm nhận được một cách sâu sắc nhất thế nào là “thục nữ” thì cả thành phố Ô Tô này chỉ có một mình Đông Phương Trãi.

Đông Phương Trãi xuất thân từ gia đình có truyền thống ngành luật, bố cô là trưởng ban Ban Kiểm sát quốc tế, anh trai là giảng viên Đại học Luật, bản thân cô cũng là một sinh viên tốt nghiệp loại giỏi của Đại học Luật. Từ lúc bước chân vào năm thứ nhất giảng đường đại học, cô đã bắt đầu đi thực tập tại các văn phòng luật sư có tiếng trong thành phố, sau khi tốt nghiệp, cô nghiễm nhiên thuận lợi xin được vào Ban Công tổ của Viện Kiểm sát, trong năm năm công tác, cô chưa từng thất bại trong bất cứ vụ tố tụng nào. Giới luật sư ưu ái tặng cô danh hiệu “Đông Phương Bất Bại”. Trong bối cảnh mất cân bằng nghiêm trọng về tỷ lệ nam nữ trong giới luật sư, Đông Phương Trãi nổi lên như một nữ thần trẻ tuổi nhất, thục nữ nhất của ngành luật, vì thế mà Đinh Trường Lạc rất chú ý tới cô.

Hai năm trước, tuy đã rời khỏi Viện Kiểm sát nhưng danh tiếng của Đông Phương Trãi vẫn vang rất xa. Sau kỳ hạn hai năm bị cưỡng chế không được đảm nhiệm vị trí luật sư đại diện tố tụng. Đông Phương Trãi ngay lập tức mở văn phòng luật của riêng mình, không những thế, việc làm ăn còn vô cùng thuận lợi. Những vụ án mà Đông Phương Trãi đảm nhân, không tiền thì không tiếp, không mang lại tiếng tăm cũng không tiếp, không đủ sức “hot” cũng kiên quyết từ chối, giống như thể cô đang rất nóng lòng nhanh chóng có được chỗ đứng trong giới luật sư. Đối với việc này, kẻ khen người chê không ít, nhưng không thể nghi ngờ chiêu này của cô rất có hiệu quả, văn phòng luật của cô loáng cái đã trở thành tâm điểm chú ý. Yêu cầu để vào làm được trong văn phòng luật sư của Đông Phương Trãi rất cao, mặc dù nhân viên tính cả lao công chẳng đến nổi cũng mười người, nhưng sức chiến đấu của văn phòng luật đó lại ngang hàng với cả Thiên Cánh - văn phòng luật sư lớn nhất Ô Tô lúc này.

(Chú thích: TA* - có nghĩa là "anh ấy" hoặc "cô ấy". Dụng ý tác giả khi dùng là muốn không phân rõ nạn nhân bị xâm hại thuộc giới tính nào.)

Cho nên, khi gã đàn ông ăn vận loè loẹt trên chiếc taxi nhét vào tay Đinh Trường Lạc tờ giấy này, nói với cô Đông Phương Trái chính là bạn của anh ta, để cho cô yên tâm, anh ta còn to gan lớn mật gọi một cuộc điện thoại, tự tin mạnh dạn giới thiệu cô với cô ấy, cô vẫn có chút không tin, thiếu chút nữa còn cho rằng mình đυ.ng phải nhân viên bán hàng đa cấp, bởi gã này có vẻ lắm mồm. Trong ba mươi phút ngồi trên xe, mỗi phút anh ta có thể nói được ba trăm từ không ngừng nghỉ, chủ yếu kể về những sự kiện trọng đại trong cuộc đời của anh ta, cho đến thú cưng của hàng xóm tên gì cũng kế tuốt tuồn tuột. Nhung ngoại trừ việc anh ta tên là Alex ra, Đinh Trường Lạc chẳng để vào tai bất cứ thông tin gì.

Đinh Trường Lạc hít sâu một hơi, đâm lao đành phải theo lao vậy, cô không thể bỏ qua bất cứ cơ hội nào có thể tiếp xúc với nữ thần!

Trụ sở văn phòng luật sư của Đông Phương Trãi đặt tại tầng hai mươi ba của tòa cao ốc Phổ Thiên, lúc bước ra khỏi thang máy, Đinh Trường Lạc thực sự không dám đặt đôi giày dính bụi của mình xuống, sợ làm bẩn sàn nhà.

Không phải cô nói quá mà đúng là nơi này quá mức sạch sẽ. Từ sàn gạch men sáng loáng đến quầy lễ tân làm bằng đá cẩm thạch, hay logo biển hiệu đều không có lấy một hạt bụi, sạch đến mức có thể soi được gương. Đinh Trường Lạc cảm thấy để có thể giữ được vẻ sạch đẹp này, chắc hẳn nhân viên vệ sinh ở đây mỗi ngày đều phải làm việc đến mức mệt đứt cả hơi, thế mới thấy, Đông Phương Trãi nhất định là một bà chủ vô cùng. nghiêm khắc và kỷ luật.

“Xin chào, xin hỏi cô có hẹn trước không? Mãi đến khi cô gái ở quầy lễ tân lên tiếng hỏi, Đinh Trường Lạc mới lấy lại được tinh thần, chậm rãi tiến đến “Có ạ. Tôi họ Đinh, Đinh Trường Lạc, tôi đến để phỏng vấn vị trí trợ lý luật sư.”

“Xin chờ một chút. Có lễ tân lễ phép mỉm cười, bấm số gọi đến điện thoại riêng của Đông Phương Trãi.

“Cô Đinh, mời cô qua bên này. Chiều nay luật sư Đông Phương phải có mặt ở tòa án, nên sẽ rời đi ngay. Mong cô tranh thủ thời gian.”

Định Trường Lạc ôm chặt tệp hồ sơ trong tay, bước theo cô gái ở quầy lễ tân, trong lòng không khỏi hoài nghi phải chăng nhân viên ở nơi này đều đã trải qua một khóa huấn luyện đặc công. Giày cao gót cao như vậy mà ai nấy đều bước đi nhẹ nhàng thanh thoát như bay.

Lúc bước vào phòng làm việc của Đông Phương Trãi, Đinh Trường Lạc lại được một phen kinh hãi không thôi. Phòng làm việc của Đông Phương Trãi rộng ba, bốn mươi mét vuông, nhưng lại bề bộn tới nỗi khiến người ta không thể tưởng tượng nổi. Từng chồng từng chồng văn kiện cùng bụi bặm chất đống lên nhau, đèn bàn, bút sách, sổ ghi chép, laptop, mỗi cái vứt một nơi. Khung cảnh trong này có thể nói là đối lập hoàn toàn với vẻ sạch sẽ, ngăn nắp ở ngoài kia, khiến Đinh Trường Lạc không thể không nghĩ tới sự chênh lệch giữa lòng sông so với mặt biển.

Trong tưởng tượng của cô, Đông Phương Trãi hẳn là một người ăn mặc rất có gu, ngạo nghễ ngồi sau bàn làm việc chỉ tay năm ngón. Thế nhưng Đông Phương Trãi của lúc này lại mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình, dài quá đầu gối, ngồi chồm hỗm cạnh đống văn kiện, lúi húi như thế bởi rác, sau đó rút ra một tệp mình cần. Lúc quay đầu lại nhìn thấy Đỉnh Trường Lạc và nhân viên lễ tân đúng trước cửa, cô nói: “Tới rồi à!"

Có nhân viên lễ tân rõ ràng không có vẻ ngạc nhiên trước cảnh tượng này, khẽ huých Đình Trưởng Lạc một cái, ý bảo cô bước vào.

Đình Trường Lạc giật mình, thu lại vẻ mặt ngạc nhiên hướng về phía Đông Phương Trái, khi củi châu. "Chào chị tôi là Đinh Trường Lạc. Tôi..."

"Cô chính là người mà Ngụy Văn đã giới thiệu với tôi phải không?” Đông Phương Trãi mắm môi mắm lợi nhét tập văn kiện dày cộp mà mình vừa mới tìm thấy vào trong túi xách, chiếc túi da ngang ngược đẩy ngược tập văn kiện ra, không cho cô thực hiện mục đích của mình. “Hả? Ai cơ?" Đinh Trường Lạc ngẩn ra, hình như là đang nói tới người đàn ông trên chiếc taxi kia. “À vâng, Là Alex giới thiệu tối tới đây.”

“Alex?” Đông Phương Trãi nhíu mày, mơ hồ nhớ lại trước kia hình như Ngụy Văn từng có lúc nói với cô về một cái danh xưng tiếng Anh nào đó, ý là muốn vươn ra tầm quốc tế thì phải có một cái tên không lố quá mà cũng không được tìm thường quá.

Đinh Trường Lạc thấy Đông Phương Trãi hình như không biết người đàn ông kia, trong lòng có chút bối rối, cảm thấy việc lần này có lẽ thất bại rồi.

“Cô qua đây.” Đông Phương Trái ngoắc tay với cô. "Giúp tôi cất những tập văn kiện này vào trong túi công văn.”

Vừa dứt lời, Đông Phương Trái liền đi ngay vào căn phòng nhỏ thay quần áo.

Đinh Trường Lạc khéo léo bỏ các tập văn kiện trong túi công văn ra, đặt gói đồ ăn vặt ăn xong quên không đóng gói cẩn thận sang một bên, sau khi lọc những văn kiện quan trọng liền sắp xếp lại các văn kiện trong túi công văn thật ngăn nắp, chỉnh tề theo trình tự thời gian cần dùng đến trên tòa án.

Đinh Trường Lạc vừa làm xong thì Đông Phương Trãi bước ra khỏi phòng thay đồ, trên người cô lúc này là bộ âu phục chỉnh tề, từ một trạch nữ chính hiệu phút chốc biến thành nữ thần cao cao tại thượng đánh đâu thắng đó mà Đinh Trường Lạc vẫn thường bắt gặp trên các tòa án. Quả thực, cô còn lợi hại hơn cả những cô nàng nổi tiếng xinh đẹp với thuật biến thân bằng make up trên mạng xã hội.

Đông Phương Trãi nhìn chiếc túi công văn đã bị thuần phục dưới đôi bàn tay của Định Trường Lạc thì hài lòng gật đầu. "Đi! Theo tôi lên tòa án nhé”

“Hả? Như vậy nghĩa là tôi đã trúng tuyến rồi ư” Đinh Trường Lạc cảm thấy mờ mịt giống như vừa mới bị lạc vào trong đám sương mù, đi sát phía sau lưng cô, không ngừng hỏi, "Vì tôi vừa mới sắp xếp lại túi công văn cho chị sao?"

Đầu có kiểm tra nghiêm ngặt, yêu cầu cực cao như trong lời đồn nhỉ?

“Đương nhiên không phải."

Câu trả lời của Đông Phương Trãi khiến Đinh Trường Lạc khẽ thở phào một hơi, cô biết mà, nữ thần của cô đâu có giống một trò đùa như thế, cô ấy nhất định đã xem qua sơ yếu lý lịch của cô, cảm thấy cô rất ưu tú nên mới chọn lựa. Đinh Trường Lạc vui vẻ nghĩ.

“Cô là do Ngụy Văn giới thiệu." Đông Phương Trãi thẳng thắn bổ sung, tựa như một nhát dao bổ trúng đầu Đinh Trường Lạc. “Cô có biết nguyên tắc dùng người của tôi là gì không?"

“Cố gắng đạt tới sự hoàn mỹ.” Đinh Trường Lạc do dự trả lời.

“Sai, chỉ trọng dụng những người biết nghe lời!” Đông Phương Trãi kiêu ngạo đáp.

Đây rốt cuộc là vẻ kiêu ngạo gì chứ? Đinh Trường Lạc cảm nhận một cách sâu sắc mình không sao theo kịp lối tư duy của vị nữ thần này.

Vừa ra tới cửa, Đông Phương Trãi đột ngột dừng lại, khiến Đinh Trường Lạc đang cầm theo túi công văn đi ngay sát phía sau suýt chút nữa đâm sầm vào lưng cô.

"La Trường Lạc, trước khi vào tòa án, tốt nhất cô nên thay bộ trang phục quần dài, giày vải khiến cô trông như một cô nữ chính ngốc nghếch trong các bộ phim thần tượng kia ra.”

"Là Đinh Trường Lạc ạ." Cô nhỏ giọng sửa lời nữ thần.

"Cái đó không quan trọng.” Đông Phương Trãi quét mắt nhìn cô từ đầu tới chân. “Cô mặc áo cúp A và đi giày cỡ 36,5 có phải không? Dáng người có không khác tôi là mấy, mau vào trong phòng thay đồ chọn lấy một bộ để thay đi.”

Mặt Đinh Trường Lạc hơi đỏ lên, bởi vì bình thường có vẫn hay bị mọi người trêu chọc là có vóc người của học sinh tiểu học, vì thế mà khó tránh khỏi có chút tự ti về bản thân, nhưng Đông Phương Trãi - người tự cho rằng mình có dáng vóc tương tự cô lại tỏ ra vô cùng tự tin.

Qua không hổ danh là nữ thần, đến ngực phẳng cũng có sự oai hùng của ngực phẳng, Đinh Trường Lạc chỉ biết âm thầm thán phục.

Trên đường từ văn phòng luật đến tòa án, Đinh Trưởng Lạc hóa thân thành Mười vạn câu hỏi vì sao. “Chị Đông Phương, tại sao bên ngoài phòng khách của văn phòng sạch sẽ như thế mà trong phòng làm việc của chị lại bừa bộn đến vậy.

“Bộ mặt của công ty phải khác.”

“Tại sao những lần nộp hồ sơ tới văn phòng luật trước đây của tôi đều không nhận được hồi âm?"

“Thiếu nhân viên.”

“Vậy tại sao trong văn phòng luật lại không có tới mười người?"

“Không có tiền.”

Đinh Trường Lạc lặng yên nhìn ra ngoài cửa số xe, hình tượng nữ thần trong lòng vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, cô sợ là mình đã gặp phải một Đông Phương Trãi giả mạo rồi.