Tòa án Nhân dân trung cấp thành phố Ô Tô nhận định bị cáo Đường Ký Bạch xuất phát từ tư thù cá nhân, cố ý gϊếŧ người, nhân chứng vật chứng đầy đủ, căn cứ theo luật, tòa tuyên án chung thân với bị cáo Đường Ký Bạch.
Sau khi nghe thẩm phán đọc xong phán quyết, Đường Ký Bạch đứng dậy cúi đầu chào công tố viên, sau đó bước về phía cảnh sát đang cầm sẵn còng số tám trong tay. Anh bước rất chậm, vốn là một người chậm rãi khoan thai, động tác lúc này của anh càng có phần trì trệ.
Cùng với tiếng bước chân của Đường Ký Bạch, Trưởng phòng công tố Đông Phương Hoạch đồng thời quay đầu nhìn về phía con gái đã lâu không gặp dưới khán phòng. Ông một đầu tóc bạc khẽ buông tiếng thở dài, cảm giác tự tay đưa học trò tâm đắc nhất vào tù thực không dễ chịu gì.
Một cô gái khác ngồi ở một góc phòng - sinh viên năm hai Đại học Luật - Đinh Trường Lạc nhìn Đông Phương Trãi rời khỏi tòa án. Khi rời khỏi tòa án, Đông Phương Trãi không hề rơi một giọt nước mắt hay có biểu hiện đau khổ nào, thay vào đó vẫn ngẩng cao đầu, bước chân vững vàng, giữ nguyên dáng vẻ bất khuất, ngay từ giây phút tòa án đưa ra phán quyết cô đã nghĩ xem sẽ kháng cáo giúp anh như thế nào.
Đường Ký Bạch là giảng viên bộ môn Bộ luật hình sự của Đình Trường Lạc, là giảng viên trẻ tuổi nhất trường. Đến giờ cô vẫn không thể tin nổi một người đường hoàng, khiêm tổn như Đường Ký Bạch lại có thể gϊếŧ người. Cô vẫn còn nhớ rõ tiết học đầu tiên ngày khai giảng chính là bộ môn Bộ luật hình sự này. Bởi vì đi học muộn nên cô tự giác ngồi ở hàng ghế cuối cùng của giảng đường.
Vừa mới đặt mông ngồi xuống, cánh cửa gỗ nặng nề phía sau lưng cô đã bị ai đó đẩy ra. Tiếng mưa rơi tí tách lập tức truyền vào trong phòng, Đinh Trường Lạc theo bản năng quay đầu lại nhìn, đập vào mắt cô là hình ảnh một người đàn ông đeo kính gọng màu bạc đứng ở cửa, trên người lấm tấm vai giọt nước mưa. Cô quay đầu lại đúng lúc người đàn ông đó gập chiếc ô màu đen lại, nước mưa bám trên chiếc ô rất nhanh đã chảy xuống thành vũng dưới mặt sàn.
Anh đặt chiếc ô xuống cạnh của, Đinh Trường Lạc nhìn thấy mặt trong của chiếc ô màu đen là một màu đỏ tươi như máu.
Người đàn ông cởi chiếc áo khoác gió màu đen, dùng răng tháo bỏ găng tay da, nhẹ nhàng xắn tay áo lên đến tận khuỷu. Một loạt động tác được thực hiện nhanh chóng, khẽ khàng tựa nước chảy mây trôi, bởi vì ngũ quan rất đẹp, cộng với dáng vóc cao to nên trông anh chẳng khác nào một người mẫu vừa mới bước ra từ sàn catwalk.
“Xin chào các bạn, tôi là Đường Ký Bạch, giảng viên phụ trách lớp các bạn hôm nay. Xin lỗi, xe đạp của tôi bị hỏng nên vào lớp muộn mười phút.” Đến lúc này, Đinh Trường Lạc mới biết anh chính là giảng viên của lớp mình. Trông anh còn rất trẻ khiến cô nhất thời không nghĩ anh lại là thầy giáo.
Đường Ký Bạch sải bước đi lên bục giảng, được vài bước đột nhiên dừng lại, quay đầu mim cười với Đinh Trường Lạc.
"Bạn học này sợ tôi sao? Sao lại ngồi xa như vậy?"
"Không, không phải thế." Đinh Trưởng Lạc biết anh nói đùa nhưng vẫn không kìm được đỏ mặt lắp bắp, sau đó vơ sách vở, túi xách đi theo anh lên trên ngồi. Cô cúi đầu đi, phát hiện trên cổ tay anh là một chiếc đồng hồ bằng nhựa, mặt đồng hồ là hình gấu Rilakkuma, trông chẳng ăn nhập gì với khi chất trên người anh. Chắc hẳn trong nhà có trẻ con, khi chơi với chúng xong, anh đã quên không thảo nó ra.
"Thưa thầy, đồng hồ của thầy.” Đinh Trường Lạc nhấc nhở. Đường Ký Bạch nhấc tay lên liền hiểu ra, mỉm cười một tiếng, sau đó lấy từ trong túi ra một chiếc đồng hồ cơ, thay vào. Sau khi tan học, Đường Ký Bạch nói lời cảm ơn với cô.
“Nếu không có em nhắc nhở, tiết học đầu tiên của tôi đã trở thành trò cười cho các bạn sinh viên rồi."
“Chuyện nhỏ thôi, thầy Đường, con thầy được mấy tuổi rồi ạ?"
“Con ư? À, tôi chưa kết hôn, là em gái tôi thích vậy thôi. Cô ấy nói những ngày mưa tầm tã thế này, phải có thứ gì đó khiến lòng người vui vẻ hơn.” Đường Ký Bạch cầm điện thoại di động lên, trên màn hình liên hiện ra hình ảnh chú gấu vàng xinh xắn. Trông anh có vẻ bất lực, nhưng trong mắt lại tràn ngập sự yêu thương nuông chiều.
Đó là lần đầu tiên Đinh Trường Lạc nghe về Đông Phương Trãi, từ chính miệng Đường Ký Bạch.
Sau này cô cũng biết được tên của cô gái ấy, họ Đông Phương, tên Trãi, cô tra từ điển mới biết chữ “Trãi” này có nghĩa là ngựa một sừng, là một loài thú thần trong truyền thuyết, có khả năng phân định rõ đen trắng đúng sai, các tòa án thời cổ đại thường dùng nó để phân rõ tội phạm, chiếc sừng trên đầu nó dùng để tấn công những người nói dối. Nghĩ lại cảm thấy rất thú vị, cái tên này quả thực rất phù hợp với con người cô ấy.
Sau khi kết thúc phiên xét xử, Đường Ký Bạch lập tức bị bắt giam.
Đợi đến lúc được vào thăm anh, Đông Phương Trãi mặc một bộ vest đen ôm người, chân đi giày cao gót đỏ cao bốn phân, khí thế hừng hực như lửa như có thể thiêu cháy mọi thứ bất cứ lúc nào.
Đường Kỷ Bạch ngồi sau tấm vách ngăn trong suốt vẫn tỏ ra bình thản, mỉm cười nhìn cô, như thể anh mới là người đi thăm tù.
Lúc nhấc ống nghe lên, cô có vẻ mất kiên nhẫn, đi thẳng vào vấn đề. “Tại sao không kháng án?”
“Hôm nay em không mặc đồng phục sao.” Đường Ký Bạch lảng tránh câu hỏi của cô, quay mặt đi hướng khác.
Đông Phương Trãi lấy từ trong túi ra một chiếc huy hiệu màu vàng đập xuống bàn. “Để lật lại bản án của anh, em đã xin từ chức tại Viện Kiểm sát để làm luật sư bào chữa.”
Đường Ký Bạch im lặng hồi lâu mới chậm rãi lên tiếng “Tiểu Trãi, hy vọng sau này em trở thành một luật sư giỏi. Sau này em không nên tới tìm anh, anh sẽ không gặp em nữa."
Anh nói với giọng vô cùng bình thản, tựa như đang hỏi hôm nay có ăn gì, thậm chí có chút dỗ dành. Đông Phương Trãi nhất thời cảm thấy như mình nghe lầm.
“Anh nói gì?”
Đường Ký Bạch đứng dậy, để quản giáo lần nữa tra còng vào tay, chỉ để lại cho Đông Phương Trái một bóng lưng có phần gầy gò trong bộ áo tù màu da cam...
Editor: Lạc Rang