Tân Hôn Yến Nhĩ

Chương 33.2: Công chúa của tôi

Sáng hôm sau, Lương Kim Nhược thức dậy rất sớm.

Đương nhiên là cô cảm thấy, sau khi xem thời gian trên di động xác nhận quả thật rất sớm, sắp gần 9 giờ, là ngày sớm nhất của cô ngoại trừ sau khoảng thời gian cô viết bản kế hoạch.

Có điều, dù vậy, Chu Sơ Hành cũng không còn ở đây nữa.

Khi Lương Kim Nhược xuống lầu vô tình liếc qua cửa cầu thang, phát hiện sau khi chuyển chiếc bình hoa Nguyên Thanh đi lần trước, hôm nay lại có một chiếc mới.

Không giống với phong cách lạnh giá của căn phòng này, chiếc bình hoa này rất nhiều màu sắc.

Lương Kim Nhược cảm giác giống như thẩm mỹ mà Càn Long sẽ thích, dù sao cô không thích, không biết Chu Sơ Hành nghĩ thế nào.

Chẳng lẽ chính là vì không để cô chuyển đi?”

Vậy hy sinh cũng quá lớn rồi đó!

Lúc ăn sáng, Lương Kim Nhược nhàn rỗi không có việc gì làm liền đi tìm tòi chiếc bình này, khi nhìn thấy giá cả, thì không ghét bỏ quá màu mè nữa.

Gần 3 tỷ.

Là một nửa viên kim cương hồng của cô rồi.

Lương Kim Nhược đang tính toán, ngày nào đó Chu Sơ Hành muốn ly hôn với cô, cô phải bán chiếc bình hoa này đi trước, cũng không lỗ, dù sao vẫn giữ nguyên giá trị.

Vốn dĩ cô định hôm nay đến công ty sớm.

Vừa lên xe, đã nhận được điện thoại.

“Xin hỏi là cô Lương Kim Nhược sao ạ? Có thể tới đồn cảnh sát một chuyến được không?”



Nguyệt Lan Loan cách đồn cảnh sát gần nhất không a, nhưng Lương Kim Nhược phải đi chính là cái gần Lương gia nửa tiếng sau cô mới tới nơi.

Cô dẫm lên dày cao gót đi vào cửa, liền thu hoạch vô số ánh mắt.

Cảnh sát nhân dân đưa mắt nhìn nhau, từ quần áo đến gương mặt kia, không có chỗ nào không phải tinh xảo đến cực điểm, dáng vẻ trông giống hệt như trên tin tức thân phận, bọn họ rất ít khi nhìn thấy.

“Xin chào.” Lương Kim Nhược vẫn rất lịch sự ở đây.

Người tiếp đãi cô là nữ cảnh sát, hòn hồn “Cô Lương, chúng tôi nhận được một đơn báo án, có người tố cáo cô đánh người.

Lương Kim Nhược rất nhanh đã đoán được là ai, “Đối phương tên là Lương Thanh Lộ?”

Họ như nhau, cảnh sát cũng đoán được một chút, chỉ là nói: “Cô ấy đã gửi báo cáo thương tích, về tình về lý chúng tôi đều phải gọi cô tới nói chuyện.”

Lương Kim Nhược cảm giác thái độ của bọn họ rất hòa nhã.

Cô mỉm cười một cái: “Cô ta đâu?”

Nếu cô, kẻ đánh người này cũng đã tới, thì Lương Thanh Lộ không thể nào không tới.

Quả nhiên, rất nhanh Lương Kim Nhược đã nhìn thấy Lương Thanh Lộ, cách một ngày, trên mặt cô ta đã không còn một chút dấu vết nào.

Có điều Lương Thanh Lộ nhìn thấy cô ở đồn cảnh sát còn nhàn nhã như vậy, cắn cắn môi: “Đồng chí cảnh sát, báo cáo thương tích của tôi đã cho rồi, khi nào thì xử lý?”

Từ mấy phút trước, Lương Kim Nhược đã đọc báo cáo thương tích.

Trên đó có ảnh chụp.

Lương Kim Nhược không chút để ý gõ túi xách của mình.

Lương Thanh Lộ nghĩ không thông vì sao Lương Kim Nhược ở đây mà vẫn còn bình tĩnh như vậy, rõ ràng cô nên nôn nóng xin tha lỗi mới đúng.

Lương Kim Nhược dừng lại trước mặt cô ta, bỗng nhiên vươn tay ra.

Lương Thanh Lộ ở phía trước cùng lắm chỉ cách một bước bị dọa nhảy dựng, lùi về sau đồng thời kêu lên: “Cảnh sát, các người xem cô ta ở đây còn dám động thủ!””

Lương Kim Nhược cong khóe môi: “Lương Thanh Lộ, não cô bị ăn mất rồi à?”

Cảnh sát đỡ lấy Lương Thanh Lộ.

Lương Thanh Lộ đứng thẳng, khóe mắt liếc thấy những người khác đi lại xung quanh đều đang quăng ánh mắt về phía này, rõ ràng đang xem trò vui.

Lương Kim Nhược vẫy vẫy bàn tay thon dài trắng nõn xinh đẹp của mình.

“Cô có phải ngu xuẩn không vậy, tôi đánh cô là ở góc độ này, ảnh chụp trên áo cáo thương tích của cô, chẳng lẽ tôi ngồi xổm đánh cô từ bên dưới?”

Tay cô dừng lại ở sườn mặt của Lương Thanh Lộ.

“Trước khi vu tội cho người khác thì phải thêm tí não.”

Lương Thanh Lộ sắc mặt trắng bệch, “Cô thừa nhận đã đánh tôi?”

Lương Kim Nhược lười phải nói nhiều với cô ta, quay sang phía cảnh sát, ấm giọng nói: “Đồng chí cảnh sát, chuyện này luật sư của tôi sẽ tới thương lượng, bao gồm cả nhân chứng và vật chứng.”

Cảnh sát đã sớm phát hiện báo cáo thương tích không đúng, bọn họ chính là cảnh sát, từng thấy vô số thủ đoạn, với lại cũng đã liên lạc với bệnh viện.

Chỉ có điều chuyện này dù sao cũng cần đương sự và đối phương tới đây.

“Được.”

Trước khi rời đi, Lương Kim Nhược quay sang Lương Thanh Lộ đang ngơ ngác, hơi mỉm cười, lời nói ra lại như đã ngấm băng.

“1% cổ phần của cô, cũng thuộc về tôi.”



Khi ra khỏi đồn cảnh sát, Lương Kim Nhược thở ra một hơi.

Tới đây một chuyến vì cái người không não như vậy, quả thực là lãng phí thời gian của cô.

Vốn dĩ xác xuất thành công của xâm phạm bí mật thương nghiệp không cao, có điều cũng chính nguyên nhân thế này, vu cáo nhiều lần này, cổ phần cuối cùng, cô lấy chắc rồi.

Cô muốn Lương Thanh Lộ và mẹ cô ta không còn gì hết.

Không tốn chút sức lực nào.

Tâm trạng của Lương Kim Nhược không tệ, gọi điện thoại cho Tô Ninh Dung: “Dung Dung, cậu đến đồn cảnh sát đón mình một chuyến.”

Lần trước nói mua xe mà cô bận suốt, quên mất.

Lần này nói sao cũng phải đi mua xe, Lương tổng sao có thể bắt xe.

“Đồn cảnh sát?” Tô Ninh Dung lo lắng: “Không có chuyện gì chứ?”

“Không sao, tới xem chuyện cười.” Lương Kim Nhược nhoẻn miệng, báo địa chỉ cho cô ấy.

Tô Ninh Dung lúc này đang ở ngoại ô lấy cảm hứng, nhìn thấy địa chỉ cách mình nửa thành phố, nghĩ nghĩ liền bấm số của Chu Sơ Hành.

“Bà xã anh đang ở đồn cảnh sát, mau đi đón cậu ấy.”

Đúng lúc nếu sự việc quá rắc rối, anh còn có thể giải quyết.

……

Lương Kim Nhược đang đợi bên đường, nhìn thấy một đôi chim ri(*) sau khi ra khỏi đồn cảnh sát thì vẫn luôn cãi nhau, sắp sửa muốn chia tay.

(*)Raw là 小情侣 – Tiểu tình lữ (người yêu nhỏ)

Nguyên nhân là bên nam trộm bán mất trang sức của bên nữa.

Lương Kim Nhược không khỏi nhớ tới chuyện dự định vào buổi sáng, trong lòng chột dạ, may ma cô chưa có thật sự bán bình hoa của Chu Sơ Hành.

Nghĩ đến Chu Sơ Hành, trên mặt cô nóng lên.

Đêm qua trong lúc giường chiếu, người đàn ông này dùng ngữ khí đứng đắn nhất nói câu lưu manh nhất, thẳng thắn đến mức cô không thể diễn tả bằng lời.

Cô chưa từng nghĩ.

Câu gốc tiếng Ý kia cô đã không nhớ nữa, chỉ nhớ được câu phía sau, giọng nói giàu có từ tính của Chu Sơ Hành.

Lương Kim Nhược luôn cảm thấy không thể tưởng tượng được, lại cảm giác kỳ quái.

Cho nên cả ngày hôm nay cô đều chưa nhắn tin cho Chu Sơ Hành.

Luôn cảm thấy câu nói kia không giống như nói lâm thời.

Lương Kim Nhược mở di động ra, nhập câu nói lộ liễu kia của Chu Sơ Hành lên trang web, vô số liên kết trang web nhảy ra.

Đứng đầu chính là phân tích đánh giá về “Cuộc sống tươi đẹp.”

Nhìn xuống, những cái khác đều là trích đoạn lời kịch kinh điển.

Câu anh nói là lời kịch?

Lương Kim Nhược không nhớ là mình đã từng xem bộ phim điện ảnh này hay chưa, nhưng bây giờ chỉ coi như bản thân chưa từng xem, nhấp vào nội dung.

Không có bản gốc tiếng Ý, chỉ có bản dịch tiếng Trung.

Mà câu Chu Sơ Hành nói chẳng qua là nửa câu.

“Công chúa của anh, anh còn có một câu muốn nói, anh muốn làʍ t̠ìиɦ với em, không chỉ một lần, làm xong lại làm, cho đến một đời một kiếp.”

Ngón tay của Lương Kim Nhược dường như bị phỏng bởi bi động.

Cô nhanh chóng tắt màn hình, khuôn mặt vốn ơi hồng giờ đã đỏ bừng, như quả hồng chín trên đầu cành, kiều diễm ướŧ áŧ, dụ người hái xuống.

Chu Sơ Hành nhất định là nói năng tùy tiện thôi!

Cảnh đẹp như thế, một nam sinh nhỏ tuổi vừa được thả ra trước cửa đồn cảnh sát lập tức nhìn thẳng.

“Người đẹp, ở đây đợi xe à?” Nam sinh tết bím tóc nhỏ thò qua.

Lương Kim Nhược từ trong lời kịch lộ liễu lấy lại tinh thần, liếc một cái liền nhìn đi chỗ khác.

Cô phớt lờ người như vậy, trái lại khiến đối phương để tâm hơn: “Một mình em muốn đợi đến bao giườ, chi bằng anh đưa em đi?”

Sao lại có người phiền như vậy.

Có sự gián đoạn này, nhiệt độ trên mặt Lương Kim Nhược dần dần giảm xuống, nhưng ửng hồng vẫn chưa biến mất sạch giống như tô điểm má hồng tự nhiên.

“Đi xa chút.”

Sao người gì đó đều tới bắt chuyện rồi.

Cũng không biết có phải bởi vì ở đây là đồn cảnh sát hay không, cho nên ở cửa không có mấy người, nam sinh to gan: “Đừng lạnh lùng như vậy mà.”

“…… Cậu chắc chắn?”

Lương Kim Nhược quan sát từ trên xuống dưới, đánh giá xem nếu dùng túi của mình đập anh ta, có thể đập vỡ đầu anh ta hay không. Bởi vì hôm nay trên túi của cô có một vòng đinh tán.

Động thủ ở cửa đồn cảnh sát có phải không tốt lắm hay không?

Cô hoài nghi mình sẽ phải vào đồn lần hai.

Sau đó tiêu đề tin tức ngày mai sẽ biến thành Lương tổng đánh người bên đường.

“Anh đưa em đi, rất nhanh.” Nam sinh cho rằng cô đã bị thuyết phục, hất bím tóc, chỉ tay về phía chiếc motor bên đường, “Đi thôi?”

Lương Kim Nhược giơ tay lên, vừa muốn động thủ, một giọng nói vang lên.

“Không cần nữa.”

Giọng nói thanh trầm quen thuộc như vậy, khiến lương Kim Nhược nhớ tới đêm qua.

Nhớ tới trước câu lời kịch lộ liễu kia còn có một câu lời lịch tiền đề anh chưa nói ra, không biết được anh nói ra sẽ như thế nào.

Gò má vừa mới khôi phục của Lương Kim Nhược lại bắt đầu nóng lên, đảo mắt nhìn qua chỗ khác.

Chu Sơ Hành không biết đi tới từ lúc nào, đứng ở bên cạnh cô, dáng người cao lớn toát ra khí chất kinh người.

Một thân tây trang thiết kế riêng cùng khí chất xuất chúng tách khỏi cảnh vật xung quanh.

Người qua đường đi lại nhao nhao nhìn qua.

Cậu trai thắt bím tóc vừa rồi còn chỉ vòng chiếc motor nhỏ của mình chạm phải ánh mắt lạnh lẽo như nước của người đàn ông, run sợ trong lòng, mau chóng thu tay lại.

Chu Sơ Hành nhận lấy chiếc túi xách còn chưa đập ra từ tay Lương Kim Nhược, thanh âm hơi trầm.

“Vợ tôi có người đón.”